Hồi thư trể kính gởi Anh Lê Xuân Nhuận
VÌ SAO TT NGÔ ĐÌNH DIỆM BẮT TAY
HÒA HƯỠN DẦN DẦN VỚI CSBV ?
Kính thưa Anh Lê Xuân Nhuận,
Kính gởi đồng bào Quốc nội / Hải ngooại,
Tôi xin lỗi vì không may, mãi cho đến nay sau 8 năm mới được
Thư Số 1 của anh gởi cho tôi (bên dưới). Thư thứ 2 thì đã được và đã trả lời anh
LXN từ 2008.
Có mấy điểm tôi sẽ xin cãi chính về ý kiến của anh, nhưng đó
là chuyện nhỏ, tôi sẽ thưa sau.
Nguyên năm 2008 tôi đã kể rõ câu chuyện TT Diệm và ông CV
Ngô Đình Nhu cùng lên Ban Mê Thuộc gặp Đại diện CSBV và MTGPMN dưới hình thức
đi săn, mà ba tôi, Dân biểu BMT kiêm Tổng Giám đốc hảng SCIB (Société
Commerciale et Industrielle de Ban Mê Thuộc), kiêm Tổng Quản lý Rừng Núi Cao
Nguyên VN đã là nhân chứng tháp tùng TT Diệm đi gặp Đại diện Hồ Chí Minh dưới
hình thứ đi săn trong rừng BMT. Câu
chuyện nầy tôi được biết rõ ràng qua lời kể tỉ mỉ của ba tôi ngay buồi tối khi
trở về từ ‘cuộc đi săn’ và tôi đã trả lời từng câu hỏi và kể lại như 1 nhân
chứng cho Anh Lê Xuân Nhuận trên DĐ từ năm 2008 (bên dưới). Lúc đó tôi chỉ trả lời những câu anh LXN hỏi,
chứ chưa có dịp nói hết những điều ba tôi cho tôi biết mà nay tôi còn nhớ, nhân
dịp nầy tôi sẽ bổ túc thêm vì có lý do.
Lý do là điều tôi không ngờ nhiều người, kể cả sĩ quan VNCH
và đặc biệt là nhóm phản chiến Mỹ Kissinger lợi dụng câu chuyện TT Diệm đi gặp
Đại diện Bắc Việt mà vu cho Người là phản bội VNCH, phản bội đồng minh Mỹ, đâm
sau lưng QLVNCH, bán Miền Nam cho CSBV! Toàn là những điều ngược ngạo thật chán nản hết
còn biết nói sao cho hết ý. Đó là một sự
vu khống khờ khạo để chạy tội thảm sát vị Tổng thống anh hùng, đại yêu nước,
tài ba, đức hạnh, minh quân sáng lập nền CHVN mà không ai thay thế được để đến
mất nước vào tay CSBV và rồi mất hẳn vào tay CS Tàu.
Tuy nhiên tôi cũng rất tiếc là TT Diệm đã không giải thích
cho toàn dân Miền Nam hiểu rõ chiến lược cứu nước của Cụ. Và sẽ tổ chức cấp bách trưng
cầu dân ý và thi hành việc hòa giải một các công khai khi đã có sự đồng ý của đôi
bên VNCH và CSBV thì người Mỹ không thể chống lại hay bôi nhọ chiến lược cứu
toàn quốc tuyệt vời của TT Ngô Đình Diệm.
Nơi đây tôi xin nói lên rằng chủ trương của TT Diệm khi nhận lời vua Bảo Đại làm Thủ tướng VN là để
xây dựng một nước VN thống nhất, đó là mục đích cuộc đời làm chính trị của TT
Diệm và Cụ đã theo mục đích đó cho đến chết. Chứ Cụ không muốn về
nước để duy trì một cuộc chiến tự vệ huynh đệ tương tàn do CSBV khởi xướng để
có ngày kết thúc dưới ách đô hộ của CS Tàu với sự hổ trợ của Liên Xô và TC như
lời tiên đoán của ông CV Ngô Đình Nhu. Và
nếu chiến tranh cứ leo thang trong đời cụ thì biết bao giờ Cụ có thời gian xây
dựng đất nước thống nhất tự do dân chủ phồn thịnh. Cụ tự hiểu không thể nào làm chuyên gia nuôi
chiến tranh cho những siêu quyền lực thế giới.
TT Pháp Mendes France vì cái chức TT, mà ông đã hèn hạ ra
tay giải quyết chiến tranh VN (Quốc hội Pháp đòi), chỉ vì thua 1 trận Điện Biên Phủ (có ra làm sao đâu!) mà làm VN mất
đi nửa đất nước bằng cách tự động cắt đôi Việt Nam cho đứt CSBV một nữa nước bằng
Hiệp Ước Genève để có chức TT, phĩng thế giới tưởng như vậy là chấm dứt được chiến tranh VN, lầm. Với CSVN thì đó chỉ là bước đầu xâm chiếm VN và
còn tiếp diễn đánh chiếm Miền Nam để đem dâng cho Liên Xô và Trung Cộng (lời
ông Lê Duẩn theo ‘tư tưởng Hồ Chí Minh’).
Chính phủ Miền Nam do Thủ tướng Ngô Đình Diệm đã không đồng
ý việc chia cắt đôi nước nên đã không ký vào Hiệp Ước Genève và cũng không thi
hành Tổng tuyển cử năm 1956 với những lý do sau:
1- Th.T. Ngô Đình Diệm biết rõ rằng vào thời điểm ấy, CSBV
đã thu phục lòng nhân dân Bắc Việt với chiêu bài đánh Pháp cứu nước. Dầu Th.T
Diệm đã đuổi Pháp ra khỏi Miền Nam VN.
2- TT Diệm biết rõ dân số Bắc Việt đông hơn Miền Nam nhiều, không
thể chấp nhận Tổng tuyển cử. Đó là chưa kể CSVN sẽ ảnh hưởng bằng thanh trừng
và tuyên truyền hăm dọa dân Miền Nam trong việc bỏ phiếu, vì chính trị Miền Nam
chưa ổn định mà Miền Bắc thì đã bị CSBV đầu độc quá mạnh.
3- Thủ tướng Diệm chưa ổn định và phát triển Miền Nam thì
không thể thu phục nhân tâm cả nước đặc biệt là Miền Bắc để họ từ bỏ thể chế CSXHCN
của HCM để chấp nhận đường lối VNCH của Miền Nam.
4- Vậy nên nếu có tổng tuyển cử toàn quốc thì CSBV sẽ thắng.
Nên TT Diệm lấy cớ không chấp nhận Hiệp ước Genève để mà từ chối tổng tuyển cử là
thượng sách.
5- Sau thời gian ngắn 8 năm vừa đủ, trong chiến tranh tự vệ
TT Diệm đã thành công xây dựng Miền Nam thành một nước dân chủ tự do tương đối
trong hoàn cảnh phải đương đầu với CSBV bên ngoài và với Mỹ bên trong.
Chiến
tranh ngày càng leo thang, TT Diệm nghĩ rằng ông không phải là người về nước để
đương đầu mãi với một chiến tranh tự vệ giết dân 2 Miền và phá tan đất nước khi
mà Mỹ đã bỏ chất khai quang, lại còn đòi đổ quân và thả bom Bắt Việt. Ông thường nói “Chiến tranh thì phải có kế
hoạch chi, chứ nếu thả bom thì còn gì đất nước, đổ quân Mỹ vào VN thì còn gì
chính nghĩa dân tộc.”
6- Nổi trăn trở của TT Diệm mãi khôn nguôi, lại thêm nhiều
sức ép ngang ngạnh của Mỹ mà Ông Cụ không thể chấp nhận, vì vào thờ đó Mỹ coi VN như một dân tộc man mọi. Trước một viễn ảnh đen tối như
vậy, tuy với sự thành công của Ấp Chiến lược, Ông Cụ đã dần thấy một con đường
thống nhất đất nước với nền Dân Chủ Cộng Hòa hé ra trước mắt.
7- Tình hình bần cùng hóa con người và phĩnh gạt nhân dân
của CSBV khiến nhân dân Bắc Việt đau khổ tận cùng, ngày ngày tháng tháng bao
nhiêu dân BV trốn vào Nam và kể lại cảnh dân tình đói khổ cơ cực, bần cùng nơi đất bắc; khiến Cụ Diệm đau xót, muốn cứu dân Bắc. Cụ nghĩ rằng nếu có thông thương Nam Bắc
thì dân Bắc sẽ ào ào tìm cách di tản vào Nam còn hơn cảnh di cư năm 1954, và
chính họ sẽ là những người tuyên truyền về tình hình xã hội Miền Nam để dân Bắc
sẽ theo VNCH mà bỏ CSBV.
8- Tuy
Miền Nam phải đương đầu với chiến tranh tự vệ mà vẩn được thế giới đề cao là
‘Hòn ngọc viễn đông’, một quốc gia “Vinh quang bên Thái Bình Dương” mà tất cả
các nước Á Châu nói chung (kể cả Tàu và Nhựt Bản) và Đông Nam Á nói riêng phải thèm thuồng.
9- Vì vậy khi nghe lời mời mọc, cùng ý kiến giúp đở của các
nước Pháp, Ấn Độ, Ba Lan vv... và sự mong mỏi của Hồ Chí Minh được bắt tay bước
dần đến hòa giải với Miền Nam để tránh Mỹ đổ quân với có thể hàng tấn bom của
Hoa Kỳ phá tan Bắc Việt, CSBV tha thiết mong có sự bang giao hòa giải (cũng có thể
họ có âm mưu chiếm Miền Nam với lá phiếu đi đôi với thanh trừng của CS ẩn nấu
tại Miền Nam. Nói chung mổi bên chắc hẳn có mưu riêng. Nhưng ngay Hồ Chí Minh không hề biết cảnh di tản nắm 1954, không biết sự phát triển Miền Nam, không biết dân đói khổ, không biết dân tìm cách trốn vào Nam mà bị giết trên đường như thế nào. Trong khi Cụ Ngô Nắm vững tình hình Nam Bắc.
10- Tuy nhiên TT Diệm tin ở kế hoạch của mình mà tương kế tựu
kế, nên TT đã tỏ ý bằng lòng với những điều kiện thi hành dần dần do Miền Nam nhẹ nhàng đưa ra:
1) Bước đầu cho hai bên thư từ qua lại với một tấm carte rất
hạn hẹp (đã thi hành).
2) Bước thứ hai: Được viết thư trao đổi tình cảm gia đình,
làm ăn, kinh nghiệp nghề nghiệp, sinh sống rộng rãi hơn.
3) Hai Miền được phép mời một quốc gia thứ 3 đóng quân để
giữ an ninh cho việc gian bang Nam Bắc Việt Nam. Miền Bắc mời quân Liên Xô và
Miền nam mời quân đội Hoa Kỳ.
4) Hai Miền được phép mời một quốc gia thứ 3 đóng quân để
giữ an ninh cho việc gian bang Nam Bắc Việt Nam. Miền Bắc mời quân Liên Xô và
Miền nam mời quân đội Hoa Kỳ.
5) Quân đội 2 Miền giao lưu trao đổi kinh nghiệm thay vì
đánh nhau. Chức vụ trong Quân đội được tôn trọng cho 2 Miền.
6) Chính phủ hai miền được trao đổi các hoạt động Y tế, sản phẩm nội đại.
7) Miền Nam giúp đở thóc gạo, hột giống đủ loại cho Miền Bắc trong những hoàn cảnh thiên tai bảo luật, động đất, mất mùa, bệnh tật, vv...
8) Nhà nước 2 Miền Giao thương mua bán cấp quốc gia, đổi
chắc sản vật địa phương hai Miền với sự kiểm duyệt của hai Bên Hải quan.
9) Thương nhân và các cơ sở thương mãi tư nhân được thành
lập và được qua lại giao thương buôn bán.
10) Dân chúng được mua bán bất động sản trong tất cả hai Miền
cho nhau.
11) Dân chúng được tự do chọn lực nơi cư trú.
12- Trưng cầu dân ý về chính thể sống trong toàn quốc dưới sự kiểm soát quốc tế trong 2 Miền : Xã
hội chủ nghĩa CS Việt nam hay Việt Nam Cộng Hòa phải đứng trước sự kiểm duyệt của cả hai
thể chế thế giới Cộng sản và Tư bản.
Mười hai điều kiện (hay còn nhiều hơn nữa mà tôi khôn nhớ hết) nầy được phe quốc gia VNCH đưa ra, và phe
XHCNCS sửa sai lại gần như trên. Phải cần sự thi hành đứng đắn dần dần mới được thi hành tiếp. Nếu không sẽ ngưng ngay, đóng cửa biên giời. Tiên khởi phải được 2 phe Nam Bắc VN bằng lòng ký kết âm thầm bằng lời nói, rồi đến giấy tờ, không có ý kiến của
ngoại bang trước khi công khai tuyên bố ra dân chúng và thế giới. Những điều
tôi viết ra đây là do tôi được ba tôi cho xem những công việc của nhóm ba tôi
làm. Tôi nhớ lại mà viết ra, nếu vị nào còn nhớ lại hơn xin giúp tôi sửa sai.
Thời gian thi hành các điều khoản trên kéo dài từ 2 đến 3
năm hoặc nhiều hơn nếu có sự chân thật và nghiêm túc. Theo TT Diệm, Miền Nam sẽ giúp Bắc Việt về nhiều phương điện để lấy lòng
dân Bắc, và một khi người dân Bắc vào Nam sẽ được giúp đở và họ sẽ không còn muốn trở lại sống đất
Bắc, và chính họ là đường giây tuyên truyền để dân Bắc và luôn cả cán bộ CSBV
sẽ dễ dàng được chiêu hồi bỏ đảng mà theo VNCH.
Như vậy khi có Tổng tuyển cử phần thắng Miền Nam dễ dàng nắm trong tay.
*
Nội bộ Miền Nam trong lúc đó như thế nào :
1 ==> hủ trương của TT Diệm là thống nhất đất nước
mà khỏi phải đổ máu cùng tàn phá tài sản quốc gia với nồi da xáo thịt.
Thủ tướng nhận lời Hoàng đế Bảo Đại về chầp chánh xây dựng
đất nước, chứ không phải về để cầm đầu một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn không
biết ngày nào dứt để có thời giờ xây dựng đất nước.
2 ==> Hoa Kỳ đối xử với chính thể VNCH tỏ ra phần độc quyền độc đoán
như đối với một nước bị trị. Đã thoát ra khỏi tay quân Pháp lại rơi vào tay Mỹ
là điều Cụ Diệm không thể chấp nhận. Cụ chỉ
muốn thi hành đường lối phụng sự Tổ quốc tòn dân theo ý Cụ chứ không thể theo đường bị trị kéo
dài hay leo thang chiến tranh của Mỹ.
3 ==> Sau gần 10 năm xây dựng đất nước Miền Nam VN đã được thế
giới coi Miền Nam phát triển nhất Á Châu, là “hòn ngọc viễn động” không những
so với các nước CS như CS Bắc Việt, Tàu Cộng, Triều tiên mà còn đối với các
nước dân chủ Đông Nam Á như Đại Hàn, Đài Loan, Nhật Bản, Singapore, Philippine,
vv. Thỉnh thoảng có người dân Bắc Việt chạy trốn vào Nam, tình hình khốn đốn của nhân dân Bắc Việt
như thế nào người trong Nam đã hiểu biết nhiều. Và mặc dầu tuyên truyền láo khoét của CSBV,
một số đông dân Bắc Việt vẩn hiểu hoàn cảnh sung túc, tự do ấm no của dân Nam
Việt.
3 ==> TT Ngô Đình Diệm chấp nhận ký kết với Bắc Việt. Lúc đó phe
Bắc Việt được sự đồng ý của Liên Xô và Trung Cộng, hay ít nhất họ không chống
đối lại ý kiến của Hồ Chí Minh.
4 ==> Trong
khi đó tại Miền Nam, phe thuộc đảng Công Hòa Mỹ rất ủng hộ TT Diệm trong việc
bang giao với những điều kiện rất cởi mở và có nhiều triển vọng giúp VN trở
thành 1 nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa thiệt thọ.
5 ==> Nhưng phe dân chủ gồm Kissinger và những cố
vấn Do Thái thân cộng của Kennedy tỏ ra kịch liệt chống đối và muốn truất phế TT Diệm để thay
thế một TT khác chấp nhận leo thang chiến tranh, đổ quân Mỹ vào tham chiến Việt
Nam và thả bom tàn phá bắc Việt.
6 ==> Trước tình hình trên TT Diệm cương quyết giữ lập trường của
mình vì ông tự nghĩ chủ trương của cuộc đời yêu nước của ông là do xây dựng đất
nước phồn thịnh, lo cho dân no ấm hạnh phúc thật. Và dân VN dối với TT Diệm gồm cả Nam lẩn Bắc, chứ không riêng chỉ Miền Nam mà để mặc Miền Bắc đói khổ, bị thanh trừng nhiều đoạn trường như "cãi các điền địa", "trăm hoa đua nở", vv.
7 ==> Nhóm phụ tá Do Thái của TT Kennedy cùng Kisssiger là tên Mỹ
gian cựu KGB Liên Xô cùng nhóm CIA, lên kế hoạch, mưu đồ qua mặt TT Kennedy trong những ngày ông đi nghĩ mát, mua chuộc Phật Giáo và
bọn tướng tá tay sai của Pháp, và CS nằm vùng.
Người ầm đầu cuộc đảo chánh đáng ra là tướng Trần Thiện Khiêm đầu não
CIA trong QLVNCH, nhưng TTK vốn là con cưng của TT Diệm, ông không dám ra mặt
lật Cụ Diệm, nhưng không thể trái lời của CIA, TTK bèn đẩy qua cho
Dương Văn Minh.
8 ==> DVM vốn thân cộng,
thân Pháp, tư thù với cụ Diệm nên nhận lời thi hành. Nhóm sĩ quan vốn không có ý giết TT của mình;
nhưng DVM tự biết, rồi thế nào anh em Cụ Diệm cũng trở lại nắm chính quyền vì
không thể có người khả năng trong cuộc chiến Quốc/Cộng thay thế. Nhưng nếu Cụ Diệm trở lại thì DVM sẽ không bị
giết nhưng thế nào cũng bị đuổi về vườn hay ra ngoại quốc. Vả lại DVM còn phải nghe lời CSBV, cần thanh
toán TT Diệm để bịt miệng và lập công với CSBV.
Sau đó nhóm tướng tá DVM và cả nhóm Do Thái Kissinger lập mưu vu khống
cho TT Ngô Đình Diệm bắt tay với CS Bắc Việt, đâm sau lưng QLVNCH, bán Miền Nam
cho Liên Xô Trung Cộng để lấy cớ chạy tội giết anh em TT VNCH Đệ I. Người VN là giống người thông minh, họ đâu có thể ngu ngơ mà
không hiểu mọi chiến lược, chiến thuật của TT Diệm, nhưng lòng tham nhũng tiền
bạc, chức quyền khiến họ cố tình bẻ quẹo cái lưỡi mà tránh tội ác hại dân bán
nước (nhất là khi DVM phá Ấp chiến lược theo lệnh CSBV).
9 ==> Mỹ đã đòi đổ quân vào VN trong lúc quân đội VN dư sức tự vệ
đất nước chỉ cần khi giới mà Mỹ giao cho dù là khí giới củ kỷ, vậy mà quân đội
vẩn thừa thắng. Một sự thật lạ lùng thay cho Hoa Kỳ, mổi một quân nhân Mỹ là
quí báu, thế tại sao họ lại đưa qua cho CS giết chết tại chiến tranh nồi da xáo
thịt VN làm chi, làm cho VN mất chính nghĩa “cỏng rắn cắn gà nhà”. Vả lại quân
đội Mỹ làm sao hiểu được tâm lý quân dân du kích Á châu, hiều được kiểu đánh du kích
của CSVN mà đòi đem thân nạp mạng vô ích để rồi làm toàn dân Mỹ phải lên tiếng
đòi “phản chiến”. Phải chăng
đó là mưu mô của Kissinger để dẹp chiến tranh VN, giết TT Thiệu và bán Việt Nam
cho Tàu Cộng.
10 ==> Cái mưu độc của Kissinger
và Do Thái và bọn thân cộng DC là muốn cứu CSBV, nên xúi đổ quân để cho dân Mỹ tức giận chiến tranh tự vệ của VNCH mà sinh ra phản
chiến; đồng thời làm cho VNCH mất chính nghĩa trước CSBV; QLVNCH trở nên ỷ lại vào Mỹ mà giảm đi
lực chiến thắng của mình, đồng thời cũng lấy cớ để giết một Tổng thống tài đức, anh minh
đang trên đường đưa dân tộc VN lên đài vinh quang mà dân Do Thái phải ganh tị,
cần đập nát gấp khi TT Ngô Đình Diệm đang đi trên đường con đường tất thắng mà
Hồ Chí Minh và phe XHCN mà Kissinger là kỳ cựu thành viên của KGB đang có nhiệm
vụ hoạt động bí ẩn tiêu diệt.
Đòi đổ quân
cho kỳ được dầu phải giết hại một TT tài ba nhất thế giới, phá nát bao nhiêu
công trình bảo vệ Tổ quốc và nhân dân mà tiêu biểu lá Ấp Chiến lược toàn quốc
do tên tay sai của CSBV là Dương Văn Minh.
Âm mưu đổ quân để có phản chiến và kết thúc bằng rút quân là lưỡi
gươm mà Kissinger dùng để bán VN cho TC qua tay CSBV. Ai mượn đổ quân khi người ta
không cần, lại cố làm. Rồi đang khi
người ta đang quen với sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ, thì lại đùng đùng đòi
rút quân!!! Đó phải chăng là một âm mưu
thâm độc hại người. Ai khiến đổ quân đâu
rồi chết người, rồi la làng, rồi phản chiến, rồi gọi kẻ tự vệ là diều hâu, kẻ
xâm lăng là bồ câu, rồi tặng giải Nobel Hòa Bình, người ta mắc cở vì còn chút
lương tri cuối cùng không nhận giải Nobel HB, chỉ có Kissinger, mặc dơ mày duốc
đưa tay nhận giải Giết người, Giải tiêu diệt Tổ quốc Dân tộc của người mà gọi
là Nobel Hòa Bình, rồi rút quân độc ác phản bội đồng minh!
12 ==> Nước
Mỹ hãy mau mau trả nợ quốc gia, nỡ thủ lãnh quốc gia cho VN. Người ta đang ăn cơm gạo lức rau muống ngon
lành, buộc người ta bỏ hết mà ăn bánh mì pa tê. Khi người ta quen ăn rồi lại
rút hết bánh mì pa tê đi cho chết, độc kế của ai đây? Đồ khốn nạn Kissinger và bọn thân cọng cấp tiến, kể cả đảng CS Mỹ bị giải tán núp trong đảng Dân Chủ Mỹ !!!
*
Nay tôi xin minh bạch hóa cùng anh Nhuận và đồng bào Nội
Ngoại cũng như với người Mỹ lý do đơn giản mà tôi nghĩ rằng với một chút thông
minh thì ai cũng thấy và hiểu chiến lược cứu nước của Tổng thống anh minh Ngô
Đình Diệm. Tôi mong rằng làm người chúng ta đừng nên vì chút sân hận, si thù cá
nhân nào mà làm mất mọi sự thật, mọi lẻ công bằng của lý trí, óc não. Chúng ta đừng để lý trí cao đẹp của chúng ta
phải nô lệ cái tham sân si hèn mọn của cái tiểu nhân chúng ta.
***
Những
ý kiến của anh Lê Xuân Nhuận:
Cám
ơn những ý kiến của anh LXN đưa ra, anh ở trong cuộc, biết rõ tỉ mỉ, chi tiết,
anh bổ túc những điều tôi chỉ nghe ngóng bên ngoài, như thế là rất hợp với ý
kiến tôi kêu gọi “các sĩ quan đang thời bấy giờ thì giúp bổ túc thêm cho tôi.”’
Tiếp
theo, tôi xin nói với LXN rằng tôi đã nói rõ những điều tôi biết trong buổi đi
săn của TT Diệm là do ba tôi là người trong cuộc kể lại, tôi tin như mắt tôi
chứng kiến. Còn vụ đứng trên lầu SCIB nhìn
ra đường từ trước tòa nhà lớn SCIB đến Tòa tỉnh, thì thấy một đoạn dài ai
chẳng đoán được cả con đường tấp nập như thế nào. Có lẻ anh LXN là người trong cuộc biết rõ hơn
tôi, thì xin cứ tự nhiên sửa sai giúp tôi chỉ là người đứng xa mà nhìn thì có thể
có điều thiếu xót.
Bài
viết chi tiết của tôi trên đây nói về nguyên nhân tại sao TT Diệm muốn bắt tay
hòa hưởn với CSBV nói lên cho anh Lê Xuân Nhuận và mọi người biết để đừng cứ
mãi miết bôi nhọ, vu khống TT Diệm bắt tay với HCM là đâm sau lưng QLVNCH, là
bán nước cho CSBV, là phản bội tổ quốc để che dấu mọi tội lỗi đã đánh sập VNCH
Đệ I, giết đi một Đệ nhất TT tài ba đức độ anh minh của Tổ quốc và Dân tộc VN
để đến nổi ngày nay gần 100 triệu đồng bào phải rên xiết dưới ách cai trị của
CS Tàu qua tay bán nước của CSVN. Chứ
tôi có tài tình gì mà bịa chuyện nói xấu ai, nhất là TT Diệm đối với tôi là một
vị thánh tử vì Quốc gia Dân tội, tuy biết như vậy lòng tôi vẩn đớn đau trên nửa
thế kỷ qua không bao giờ nguôi, mà không phải đau xót vì cái
chết của một lãnh tụ nhưng là một cái chết của một nhân vật cùng cái chết của vận mệnh Tổ quốc và dân tộc là một.
Anh LXN ạ, tôi ngạc nhiên là tại sao anh tự mâu thuẩn với
anh, câu sau đánh hạ câu trước: Anh nói “Trong
cuộc Chiến-Tranh Việt-Nam, song-song với Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa, Hoa Kỳ đã
tuyển-mộ một số thanh-niên gốc thiểu-số tại vùng Cao-Nguyên, huấn-luyện,
trang-bị, tổ-chức thành các Toán CIDG” rồi lại nói “Tóm lại, Hoa Kỳ không lập “quân đội Fulro” như cô Thanh viết.”
Còn chuyện mụ Túy Phượng, anh chưa
hiểu, nên nghiên cứu, anh nhắc làm chi vậy, làm tôi phải nhắc nhở anh: Con mụ Túy
Phượng là con gái phế tướng Ngô Dzu là người đã cù rủ TT Thiệu buôn bán ma túy
khiến Mỹ phải buộc TT Thiệu truất phế ông ta.
Tôi là TTK trong PTNDCTN do LM Trần Hữu Thanh cầm đầu. Khi có người hỏi tôi, tôi phải nói lên mọi sự
thật, có cả sự thật về Ngô Dzu là cha đẻ mụ Túy Phượng. Nó kêu gọi nào DB Trần
Đình Ngọc, nào PT Việt Sĩ, nào Nhữ Văn Úy đánh phá tôi hết sức tục tĩu tội lỗi
và hèn hạ, vậy mà anh cho con mụ NTP là một CG kiên cường ư? CG kiên cường bằng cách cha con cùng nhau đi buôn
bán ma túy, nha phiến trên đường giây quốc tế làm cho Mỹ lấy cớ bỏ VN khiến VNCH II khiến chúng ta phải mất
nước, mà ai không theo chúng thì chúng thuê người đánh phá sát nút. Ngoài ra mụ Túy Phượng dùng những bài đạo đức
của các LM hay trí thức CG ra sức post lên DĐ, có khi đạo văn của người làm oai,
để lấy lòng người CG, còn tư cách của cha con mụ ta thì phản dân tộc cho đến làm
Mỹ chán nản VNCH mà bỏ rơi, giết chết cả 1 chế độ VNCH II, một Tổ quốc, một Dân
tộc như ngày nay, mà anh LXN còn nhắc đến nó với tôi ư: Sau khi bị truất phế
cha con mụ ta còn tiếp tục buôn ma túy trên đường giây quốc tế cho đến ngày 30/4/1975
mới xách valy đôla, vàng, kim cương qua Mỹ rửa tiền mà kinh doanh, lại còn lên
mặt ta đây hạch sách xúc phạm đến các sĩ quan QLVNCH và bỏ tiền mua chuộc tay
sai đánh phá những ai đụng đến tội lỗi mua bán ma túy, bán nước của cha con mụ
ta mà tôi là người số một.
Anh LXN nói: “.... cô
phải tự nhận-chân rằng các lãnh-đạo Đệ-Nhất Cộng-Hòa quả quá non-nớt, trong một
việc lớn như vụ “đi đêm” (cuộc đi săn)
kể trên, mà phạm sơ-khuyết như thế thì còn mong gì hoàn-thành các đại-sự khác?”
Thanh trả lời: Anh LXN
phải hiểu rằng, khi nhóm CSBV xin gặp TT Diệm, thì chính họ là những người sợ
VNCH vây bắt họ chứ. Hai bên đều sợ nhau
thì làm sao đi đên chổ gặp nhau. Khi Obama qua thăm TC và VN thì lo lắng tận
chân răng, tốn kém không thể tưởng tượng, đến nơi Tàu Cộng chúng giam trên Tàu
bay, không cho phái đoàn của Obama gặp Obama.
Tính mạng Obama là cái gì mà làm tốn kém tài chánh và làm mất thể diện
nước Mỹ đến vậy. Trong lúc TT Diệm tỏ ra
cao thượng, đi hai tay không theo điều kiện của 2 bên. Chứng tỏ, người không sợ chết, cũng không sợ
CSBV phản bội, gài bẩy. Đó là cử chỉ của
bậc thánh nhân, cũng là cách thử lòng chân thật của đối phương. Xem như thế, TT Diệm coi trọng việc bang giao
với CSBV là dường nào, và người đã nắm trong tay sự thành công khi cánh cửa sắt
của CSBV mở ra thì dân chúng Bắc Việt sẽ hoan hỉ và được cứu vớt như thế nào. Như vậy mà LXN gọi lãnh đạo VNCH Đệ I là non nớt ư? Xin lỗi, chính anh non nớt đến nỗi không có
chút tâm lý để hiểu con đường tiến cũng như mưu trí của TT Diệm và ông Cố vấn
Nhu.
Xin
kính chào anh Lê Xuân Nhuận
Gs
Trưng Triệu Nguyễn Thị Thanh MD.Ph.D.
************
Kính
gửi Bs. Nguyễn Thị Thanh
(thư
số 1)
Kính cô Nguyễn Thị
Thanh,
Trước hết, tôi xin cám
ơn cô đã gửi email phản hồi, khen ngợi loạt bài của tôi về Đức Mẹ La Vang (Sự Thật về Đức Mẹ La Vang).
Để đáp lễ, tôi cũng xin
có bài phản hồi, về một bài viết của cô.
Sau một loạt các bài
viết của cô về tôn-giáo (Ky-Tô-Giáo), mà thái-độ quá hăng-say của cô đã khiến ít nhất là chính
một Ky-Tô-Hữu kiên-cường là cô Ngô Túy Phượng (tuyphuongngo56@yahoo.com) phải nhiều lần lên tiếng khuyên-nhắc cô, nay cô tiến sang
lãnh-vực chính-trị, bắt đầu với bài “TT Ngô Đình Diệm với Hòa
Giải Dân Tộc”, mà quan-điểm cũng khá
chủ-quan của cô đã gây nên một loạt tranh-cãi gay-gắt trên nhiều diễn-đàn.
Chính-Trị và Tôn-Giáo là hai đề-tài
“cấm-kỵ” đối với một số tổ-chức và phương-tiện truyền-thông của Người Việt
Hải-Ngoại hiện nay, nên tôi chưa tiện phân-tích cặn-kẽ mọi khía-cạnh trong bài
viết nói trên của cô, mà chỉ tạm-thời góp ý với cô về 3 trong nhiều điểm chính,
mà các vị khác chưa đề-cập đến, như dưới đây.
Nhưng trước hết là chúng ta hãy đọc
lại bài viết của cô (những chữ màu xanh, tô đậm và có gạch đít là chữ của cô mà
tôi đặc-biệt chú ý, còn các kiểu chữ và màu sắc khác là nguyên của cô):
*
“From: Dr Nguyen Thi Thanh
Date: 13 sep. 2008 12:40
Subject: TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM LÀ NGƯỜI YÊU NƯỚC YÊU DÂN
Xin mồi vào xem trang kèm :
NĂM 1962, TT
NGÔ ĐÌNH DIỆM NGƯỜI CHỦ TRƯƠNG HÒA GIẢI ĐẦU TIÊN VỚI CSBV ĐỂ TRÁNH LỆ THUÔC NGOẠI BANG VÀ CHIẾN TRANH NỒI DA XÁO THỊT
Nhiều người
cho rằng giải hòa với CQ CSVN là tự sát, đó là một sự sai lầm nguy hiểm. Tôi
thật rất lấy làm lạ, không biết họ hiểu chữ hòa giải là làm sao. Hòa giải là
làm nô lệ hay theo ý kiến đơn phương một bên hay sao ?
Hòa giải nghĩa là một cuộc đối thoại
công bằng giữa hai phe, tôn trọng lẫn nhau, chấp nhận lắng nghe ý kiến và nhu
cầu của hai nhau để đi đến một đường hướng chung công bằng, có lợi cho cả đôi
bên.
Mọi người đều biết các nước Đông Âu và nước
Nga
là nơi đã phát sinh ra XHCN, đã từ bỏ thể chế cổ lổ sỉ sai lầm
để trở nên những nước dân chủ với đadảng đa nguyên. Nước Việt Nam chúng ta tuy
chưa bỏ CNXH chỉ vì ảnh hưởng TC.... Nhưng VN đã tiến gần lại với các nước tư
bản Phương Tây và cũng đã bắt đầu coi trọng quyền tự do dân chủ nhân quyền đa
đảng đa nguyên tuy chưa thực hiện chính thức được vì TC ngăn chặn (theo tôi). Năm
1961- 1962 Cụ Diệm cho rằng dầu Mỹ có viện trợ gì đi nữa thì mình phải giữ chủ
quyền. Cụ Diệm muốn thay đổi những tướng tá mà Pháp đã bán cho Mỹ 50 triệu
đồng, rồi Mỹ giao cho Cụ Diệm xữ dụng, nên Mỹ không muốn thất lời hứa với Pháp
mà buộc Cụ Diệm giữ họ lại. Cụ Diệm cũng bất bằng về việc Mỹ lấy dân tôc thiểu số Miền Cao nguyên lập
quân đội Fulro, cho ăn mặt, lĩnh lương y hệt quân đội Mỹ
để sinh ra một sự chia
rẻ giữa quân nhân Việt và Thượng. Sau nầy khi Mỹ trao quân đội Fulro lại cho QLVNCH
thì sinh lắm lôi thôi.
Việc mà Cụ Diệm hằng trăn trở luôn là quyền tự chủ của
một dân tộc, quyền tự quyết của Vị Tổng Thống VNCH thường bị tòa đại sứ Mỹ đụng
chạm một cách quá đáng. Nhất là Mỹ đòi đồ quânvào VN, đòi thả bom
Bắc Việt. Cụ Diệm trả lời Mỹ : " Không thể để cho quân lính Mỹ đổ bộ trên đất
nước chúng tôi. Vì đó là hành động chúng tôi rất kiêng kỹ "cỏng rắn cắn gà
nhà."
Vấn đề thả bom Bắc Việt là một chuổi ngày tranh luận
dữ dội. Cụ Diệm và ông Cố vấn Nhu và ông Cẩn rất buồn rầu lo toan. Cụ Diệm
than: "Đánh giặc thì phải có kế
hoạch chi, chớ đem bom mà thả thì còn gì đất nước, còn gì sinh mạng và tài sản
đồng bào, răng thì răng, chớ còn thả bom Bắc Việt thì tôi nhất quyết
không chịu."
Vậy là có chuyện lôi thôi với hoa Kỳ rồi. Chúng ta
phải hiểu vào thời gian ấy Mỹ rất coi thường người Việt Nam, văn hóa Việt Nam
chứ không như sau 1975, hay hơn nữa như bây giờ. Và cũng vào thời ấy đường lối CSBV rất sát máu.
Vậy mà TT Ngô Đình Diệm đã cương quyết đi theo đường lối dân tộc. Người đã phát
biểu một câu nói lịch sử với ba tôi: " Thà
rằng mình chịu nhục với anh em còn hơn bị nhục nhã với ngoại bang…"
Ba tôi là dân biểu Ban Mê
Thuộc, trông coi Dinh điền rừng cấm, làm Tổng Giám đốc hảng SCIB, đàn em thân
tín, tin cậy của cụ Diệm, người nghĩ rằng sớm muộn Cụ Diệm sẽ bắt tay với Cụ Hồ,
nhưng chưa biết khi mô, và với hình thức ra răng đây, khó quá.
Một ngày kia ba tôi đi họp Sài gòn về Ban Mệ Thuộc. báo tin cho mạ tôi rằng cuối tuần ông Cụ
Diệm và ông Nhu sẽ lên Ban Mê Thuộc đi săn (Ban Mê Thuộc thời ấy là
thủ đô Miền Cao Nguyên). Tôi nghe chuyện nhà
nước BMT tổ chức cho TT Diệm đi săn, thì vui thích
quá, bèn xin ba tôi đi theo. Ba tôi nói rằng "Đi săn thì phải cưởi
ngựa", "Con biết cưởi ngựa.", "Nếu có cọp nhảy, ngựa sợ hất
con chết thì không sao, nhưng nếu gảy chân gảy lưng, gảy cổ thì phiền lắm, thôi
con không đi." tôi hết hy vọng.
Sáng thứ bảy quảng vào mùa hè 1961 hay 1962
tôi không nhớ rõ (xin vị nào công cán chính, trong QLVNCH có mặt hôm đó cho tôi
được biết.) cả tỉnh Ban Mệ Thuôc chộn
rộn
dậy thật sớm. Toàn
thể quân cán chính tấp nập sửa soạn, đi đón cụ Diệm và ông Nhu
lúc 5 giở sáng đế cùng
thẵng tiến vào rừng xanh BMT đi săn. Tôi tuy không được đi
săn nhưng hồi hộp theo dỏi.
Rồi đoàn
người quân cán chính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất là quân đội sẵn sàng bao vây tứ
phía
cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn
người đông đảo, tấp nập, họp lại trước tòa Tỉnh, hớn hở kéo nhau
ra đi khi trời chưa hừng sàng. Tôi
chỉ đứng trên lầu thượng của hảng
SCIB
(Société Commerciale et Industrielle de Ban Mê Thuôt) nơi ba tôi làm Tổng Giám đốc
nhìn lên Tòa tỉnh xa xa mà thôi. Rồi suốt cà ngày hôm đó gia đình ba mạ tôi và các gia đình khác chỉ
điện thoại cho nhau chia sẽ lo lắng. Đến chiều tối, mọi
người thấp thỏm chờ mong. 5 giờ, rồi 6 giờ vẩn không tin tức. Chúng tôi
lo quá, đến 7 giờ cũng không tin gì cả.
Đến gần 8 giờ ba tôi mới về đến nhà, người bơ phờ, xất
ba xất bất, mặt tái mét nhưng vẩn cười gượng. Tôi gấp rút muốn biết chuyện gì
đã xảy ra. Ba tôi điềm tỉnh không nói. Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, vào phòng
nằm nghỉ một hồi, ba tôi mới nhỏm dậy, tôi và mạ tôi chờ đợi. Ba tôi cho hay
đây là cuộc đi săn tráo trộn.
ba tôi kể:
"Một
điều quá sức ngạc nhiên là đi săn mà ông Cụ và ông Nhu đều mặt đồ tây complet,
cravate đàng hoàng, ông cụ măc bộ đồ tơ tằm 'Tussor', tay cầm baton.
Mọi người vào rừng, lúc đầu đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi ngựa và đi bộ.
Quân đội tỏa ra bao vây khắp nơi. Đi từ 6 giờ sáng đến chừng hơn 11 giờ trưa
đến một khoảng xa rừng cấm..., thì ông Cụ ra lệnh ngưng lại dùng cơm trưa. Ăn
uống vui vẻ nghỉ ngơi chừng hơn một giờ.
Sau đó ông Cụ đứng lên nói với mọi người rằng : "Chúng
tôi mời quý vị ngồi nghỉ cho khỏe ở đây, tôi và ông cố vấn sẽ đi với nhau mà
thôi."
Mọi người phản kháng. Quân đội đòi bao
vây bảo vệ. Ông cụ dẹp hết. Ông Cụ Diệm mặc Veste, đội mủ feutre, tay xách
baton cùng ông Nhu cuốc bộ đi sâu vào rừng. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa tê tái
lo sợ, xầm xì to nhỏ nói chuyện với nhau. Họ chờ đợi và lo sợ đến tiều tụy xanh
xao. Vì mãi đến 4 giờ tối, 5 giờ tối vẩn chưa thấy ông Cụ trở vể. Trời gần sập
tối, mọi người mướt mồ hôi lo sợ thì đến 6 giờ hơn ông Cụ Diệm và ông Nhu lủi
thủi từ trong rừng đi ra. Mọi người đều im lặng không một tiếng nói. Tất cả đều
nhanh chóng ra về, và đưa ông
Cụ thẵng lên tàu bay chờ sẵn về thù đô Sài Gòn."
Ba tôi kết luận: " Rõ ràng đây là ông Cụ thực
hiện lời ông Cụ đã nói với tui nhiều lần, thà chịu nhục với anh em, còn hơn
nhục với ngoại bang. Rõ ràng là ông Cụ
đi nói chuyện với CSBV và có lẻ là với Mặt Trận giải Phóng miền Nam,
chua biết ra răng đây." Sau đó, ba tôi được ông Cụ gọi về
Sài Gòn ba tôi mới được biết hôm đó ông Cụ
Diêm và ông Nhu gặp đại diện đảng CSBV và đại diện MTGPMN nói chuyện, hai bên
thỏa thuận nhiều điềm. Vì CSBV cũng rất ngại Mỹ thả bom BV. Đó là lần
độc nhất Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không công khai,
qua mặt Mỹ. Ông Cụ cũng cho hay Mỹ tỏ thái độ lạnh lùng, không bằng lòng quyết
địng của ông Cụ và ông Nhu.
Đây là lần
gặp gở đầu tiên đích thân Cụ Diệm đi gặp mà tôi biết rõ ràng và
là nhân
chứng.
Rất nhiều vị sĩ quan QLVNCH có mặt trong
buổi hôm ấy, nay hẳn còn sống và nhớ rõ về buổi đi săn và ngày tháng năm. Việc
ra đi đối thoại với CSBV như vậy rõ ràng Cụ Diệm thực hành lời Cụ đã nói:
"Thà
chịu nhục với anh em còn hơn chịu nhục với ngoại bang.".
Sau đó còn vài cuộc gặp
gở khác ở Di Linh vv. Cụ Diệm không đi gặp ai nữa.
Coi như có sự dổng thuận giữa hai bên,
đặt biệt là giữa TT Ngô Đình Diệm và chủ tịch Hồ Chí Minh.
Vào dịp Tết
đầu năm 1963 cụ Hồ Chí Minh gởi tặng Cụ Diệm 2 cành đào kèm theo môt bức thư đã
công khai việc giao hòa với nhau. Tôi còn nhớ trong bức thơ cụ Hồ viết: "…Liên Bang Việt Nam chúng ta sẽ gồm
2 miền. Miền nào theo đường lối chủ thuyết xã hội
của đường ấy. Mục đích là chúng ta phải sống hòa bình lo phát triển
đất nước làm cho dân no ấm, đất nước thịnh vượng …."
Đó chính là nguyên nhân chính yếu làm Hoa Kỳ mắc cở (vì
không theo lời Mỹ đổ quân vào năm 1964) mà ra tay giết hại ba
anh em TT Ngô Đình Diện, để sau đó sau đó Mỹ lại theo đường lối của Cụ Diệm (rút
quân chạy đi năm 1974) nhưng với tư thế vô cùng nhục nhả cho Mỹ
và VNCH.
Như vậy từ
năm 1963 là thời chế độ CSBV còn ác liệt, mà TT Ngô Đình Diệm đã quyết tâm giao hòa với
CSBV,
ngày nay qua bao nhieu đổi mới, tại sao chúng ta còn dám nói giải hòa với CSVN
là tự sát ? Phải chăng trí óc chúng ta
còn hủ lậu quá chăng ? Tài năng chúng ta quá yếu kém không dám đối thoại, hay
đàm phán tay đôi với CSBV chăng ?
Ts. Bs. Nguyễn Thị Thanh”
*
Tôi xin tạm-thời góp ý với cô về 3
trong nhiều điểm chính, mà các vị khác chưa đề-cập đến, như sau:
1) MỸ LẬP QUÂN ĐỘI FULRO
a/
Cô Nguyễn Thị Thanh viết:
“Mỹ lấy dân tôc thiểu số Miền Cao nguyên lập quân đội Fulro, cho ăn mặt, lĩnh lương y hệt quân đội Mỹ để
sinh ra một sự chia rẻ giữa quân nhân Việt và Thượng. Sau nầy khi Mỹ trao quân đội
Fulro lại cho QLVNCH thì sinh lắm lôi thôi”
b/ Ý-Kiến:
Tôi xin trình-bày tóm-tắt: Trong cuộc Chiến-Tranh Việt-Nam, song-song
với Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa, Hoa Kỳ đã tuyển-mộ một số thanh-niên gốc
thiểu-số tại vùng Cao-Nguyên, huấn-luyện, trang-bị, tổ-chức thành các Toán CIDG
(Civilian Irregular Defense Group: Toán Dân-Sự Phòng-Vệ Không Chính-Quy, được
gọi là Dân-Sự Chiến-Đấu), lập trại, dựng chốt, dọc theo biên-giới
Việt-Lào-Miên, cố-vấn, tiếp-vận, và yểm-trợ cho họ thám-sát và hành-quân chống
sự xâm-nhập và hoạt-động của cộng-sản tại vùng rừng núi các Tỉnh & Quận
thượng-du Miền Nam. Toán-viên là người
Thượng, nhưng chỉ-huy là sĩ-quan người Kinh, bên cạnh có cố-vấn người Mỹ thuộc
Lực-Lượng Đặc-Biẹt Hoa Kỳ (do đó, trại-viên Dân-Sự Chiến-Đấu cũng được gọi là
Lực-Lượng Đặc-Biệt). Về sau, trong
tình-hình mới, họ được Hoa Kỳ chuyển-giao cho Việt-Nam, và họ nhập vào
Lực-Lượng Đặc-Biệt của Quân-Lực VNCH. Mọi sự trôi tròn,
không có gì là “sinh lắm lôi-thôi”.
Cái mà cô Nguyễn Thị Thanh gọi là
“lôi thôi” là vụ Fulro. Fulro (lúc đầu
là “Front Unifié de Lutte de la Race Opprimée”: Mặt Trận Thống Nhất Chiến Đấu
của Sắc Dân Bị Áp Bức) là một tổ-chức của một số người Thượng gốc Édé tức Rhadé
ở Tỉnh Darlac, do Y Bham cầm đầu, nhằm chống lại người Kinh (họ muốn Cao Nguyên
là của người Thượng, không cho người Kinh lên đây lập-nghiệp). Về sau, một số người Thượng gốc khác ở các
Tỉnh khác cũng hưởng-ứng theo, nên họ sửa câu tiếng Pháp ghi trên thành “Front
Unifié de Lutte des Races Opprimées” (Mặt Trận Hợp Nhất Chiến Đấu của Các Sắc
Dân Bị Áp Bức). Fulro đã khích-động một
số toán-viên Dân-Sự Chiến-Đấu nổi loạn, cụ-thể là trong đêm rạng ngày
20-9-1964, lính Thượng trong trại Sarpa ở Quận Đức-Lập, Tỉnh Quảng-Đức,
bất-thần nổi dậy giết hết các sĩ-quan chỉ-huy người Kinh, rồi bỏ trốn vào rừng
(không phải để theo Việt-Cộng). Cùng
lúc, việc ấy cũng xảy ra tại các trại Bu Prang và B. Miga thuộc Tỉnh Quảng-Đức,
và trại B. Briêng thuộc Tỉnh Darlac (Xem
thêm).
Chính-quyền VNCH can-thiệp, cùng các cố-vấn Hoa Kỳ kêu gọi các phần-tử
ấy trở về, trong một buổi lễ có đại-tướng Nguyễn Khánh (nửa Quốc-Trưởng, nửa
Thủ-Tướng) từ Saigon ra chủ-tọa. Ngoài
việc Tòa Án Quân-Sự, nhóm ngay ở Ban Mê Thuột, do đại-tá Nguyễn Văn Mạnh (về
sau là trung-tướng Tham-Mưu-Trưởng Liên-Quân) làm chánh-thẩm, xét xử những kẻ
chủ-mưu, chính-sách ưu-đãi đồng-bào Thượng (giảm bớt điều-kiện để học ra làm
Phó Tỉnh-Trưởng, Phó Quận-Trưởng, Trưởng Ty Thượng-Vụ, Chánh Án Tòa Án Sắc-Tộc,
sĩ-quan cấp úy, cấp tá, trên có Bộ-Trưởng Phát-Triển Sắc-Tộc, dưới có các cơ-sở
quần-chúng, v.v...) đã giúp thỏa-mãn đa-số nguyện-vọng của đồng-bào Thượng, nên
sau vụ đó thì Fulro xem như lắng yên...
Cho đến sau Tháng Tư Đen 1975 thì Fulro (có cả người Kinh tham-gia) đồng
loạt nổi lên chống Cộng tại khắp các Tỉnh Tây Nguyên.
Tóm lại, Hoa Kỳ
không lập “quân đội Fulro” như cô Thanh viết.
2) CHUYẾN ĐI SĂN CỦA TT NGÔ ĐÌNH DIỆM TẠI BAN
MÊ THUỘT
a/ Cô
Nguyễn Thị Thanh viết:
“Ba tôi là dân biểu Ban Mê
Thuộc,... đàn em thân tín của cụ Diệm, người nghĩ rằng sớm muộn Cụ Diệm sẽ bắt tay với Cụ Hồ...
Một ngày kia ba tôi đi
họp Sài gòn về Ban Mệ Thuộc. báo tin cho mạ tôi rằng cuối tuần ông Cụ Diệm và
ông Nhu sẽ lên Ban Mê Thuộc đi săn ... Tôi nghe chuyện nhà nước BMT tồ chức cho TT Diệm đi săn, thì vui thích quá...
Sáng thứ bảy quảng vào
mùa hè 1961 hay 1962... cả tỉnh Ban Mệ Thuôc chộn rộn dậy thật sớm. Toàn thể quân cán chính tấp nập sửa soạn, đi đón
cụ Diệm và ông Nhu
lúc 5 giở sáng đế cùng thẵng tiến vào rừng xanh BMT đi săn...
Rồi đoàn người quân cán cính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất là quân đội sẵn
sàng bao vây tứ phía
cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn người đông đảo, tấp nập, họp lại trước tòa Tỉnh, hớn hở kéo nhau ra đi
khi trời chưa hừng sàng... Rồi suốt cà
ngày hôm đó gia đình ba mạ tôi và các gia đình khác chỉ điện
thoại cho nhau chia sẽ lo lắng...
... Ba tôi cho hay đây là
cuộc đi săn tráo trộn. ba tôi kể:
"Một điều quá sức ngạc nhiên là đi săn mà ông Cụ và ông Nhu đều mặt
đồ tây complet, cravate đàng hoàng, ông cụ măc bộ đồ tơ tằm 'Tussor', tay cầm
baton. Mọi người vào rừng, lúc
đầu đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi ngựa và đi bộ. Quân đội tỏa ra bao vây
khắp nơi...
Ông Cụ Diệm mặc Veste,
đội mủ, tay xách baton cùng ông Nhu cuốc bộ đi sâu vào rừng... đến 6 giờ hơn
ông Cụ Diệm và ông Nhu lủi thủi từ trong rừng đi ra. Mọi người đều im lặng
không một tiếng nói. Tất cả đều nhanh chóng ra về, và đưa ông Cụ thẵng lên tàu bay chờ sẵn về thù đô Sài Gòn.
Ba tôi kết luận:
"... Rõ ràng là ông Cụ đi nói chuyện với CSBV và với Mặt Trận giải Phóng miền Nam, chua biết ra răng đây." Sau đó, ba tôi được ông Cụ gọi về Sài Gòn
ba tôi mới được biết hôm đó ông Cụ Diêm và ông Nhu gặp đại diện đảng CSBV và đại
diện MTGPMN nói chuyện, hai bên thỏa thuận nhiều điềm. Vì CSBV cũng rất ngại Mỹ thả bom BV. Đó là lần độc nhất Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không công khai, qua mặt Mỹ...
Đây là lần gặp gở đầu tiên đích thân Cụ Diệm đi gặp mà tôi biết rõ ràng và là nhân chứng. ...”
b/ Ý-Kiến:
Trong một email của cô
gửi ông Hoàng Nam vào ngày Sat, 6 Sep 2008 7:15 am (Subject: [Thao Luan] TRA
LOI CAU HOI CUA ANH HOANG NAM), cô viết:
“tôi, tuy vẩn làm Y khoa và xã hôi, vẩn không từ nan đóng
góp ý kiến vào chính trị như ông Khương Thương đã 81 tuổi ngày xưa ngồi câu cá ở sông vị, rồi ra giúp nhà Châu dẹp loạn. Tôi còn thua KT hơn cả chục tuổi thì
góp ý kiến cho hậu duệ đâu phải là không hữu ích.”
Vậy tôi có thể đoán tuổi của cô năm
nay, 2008, là vào khoảng/gần 70.
Năm 2008 mà 70 tuổi thì năm 1962 (46
năm về trước) là (70-46=) 24 tuổi.
Trẻ hơn nữa thì cũng vào khoảng 20,
trên 18 tuổi, tức là đã thành-niên rồi.
Do đó:
1- Tôi nghĩ rằng cô đã không thật-sự đích-thân thấy biết mọi điều, mà đã nghe
theo người khác kể lại, và họ thêm mắm dặm muối, tiểu-thuyết-hóa,
huyền-thoại-hóa, nên bài cô viết gây
nhiều thắc-mắc:
1. Cô “chỉ đứng trên lầu thượng của hảng SCIB nhìn lên Tòa Tỉnh”
(nhìn về hướng Tòa Hành-Chánh Tỉnh, phía bên kia đường và ở tít đằng xa), “khi trời chưa hừng sàng” mà thôi, thì làm sao mà cô thấy được “đoàn người quân cán chính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất là quân đội
sẵn sàng bao vây tứ phía cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn người đông đảo, tấp nập, họp lại trước tòa Tỉnh, hớn hở kéo nhau ra đi
khi trời chưa hừng sàng... ”?
2. Cô viết: “Mọi người vào rừng, lúc đầu đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi
ngựa và đi bộ”. Thông-thường, người ta đã bố-trí sẵn, nơi nào
phải rời xe hơi để leo lên ngựa thì cho ngựa chực tại đó, chứ đâu có bắt ngựa
phải “họp lại trước tòa Tỉnh” rồi mới chạy không, theo đoàn xe hơi kéo nhau ra đi?”
3. TT Diệm ở Saigon, sử-dụng phi-cơ để lên Ban
Mê Thuột, phi-trình nhanh nhất cũng hơn một tiếng đồng-hồ, đáp xuống phi-trường
Phụng Dực (Liên Khàng?), rồi ghé Tòa Tỉnh, rồi mới “kéo nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng”. Vậy
thì “ông Cụ” phải thức dậy, chuẩn-bị, và rời khỏi Dinh Độc-Lập từ giờ nào? Đi săn chi mà khổ rứa?
4. Nếu đi kinh lý (thăm dân cho biết sự tình)
thì huy-động dân nghênh đón là chuyện dễ hiểu; đằng này đi săn mà bắt “Toàn thể quân cán chính ” BMT phải nhọc vì mình, thì có đắc-sách hay không?
5. Đi săn (dù là giả vờ) mà hai ông lại ăn mặc
sang trọng như thế thì mong đánh lừa được ai?
(Chính ba của cô cũng đã ngạc-nhiên cơ mà!)
6. Đi gặp đối-phương một cách lén-lút, trong
rừng, thì có cần phải trưng-diện theo kiểu mà địch gọi là “phồn vinh giả tạo”
hay không?
7. Không lẽ không thể vi-hành; hoặc giả du-hành
bí-mật (hai ông cùng với nhân-viên an-ninh cải-trang làm người dân thường,
lực-lượng bảo-vệ được lệnh ngẫu-nhiên hành-quân ở vùng liên-hệ với mục-tiêu
khác mà thôi)?
8. Vào rừng gặp địch mà tự mình đi khơi-khơi,
chứ không có người dẫn đường (trung-gian, giao-liên, v.v...)?
9. Ngay chính “ông Cụ” cũng đã từng bị mưu-sát,
thế mà tin-tức về chuyến đi săn đã được tiết-lộ từ nhiều ngày trước (“ông Cụ”
có biết bao nhiêu “đàn em thân tín” như ba của cô, kể cả điệp-viên VC Vũ Ngọc Nhạ,
Phạm Ngọc Thảo...), như thế có an-toàn không?
10. Đi săn (dù là giả vờ) mà khi xuống ngựa vào
rừng thì không mang theo súng săn, và khi “lủi thủi từ trong rừng đi ra” lại không xách theo ít nhất là một... con thỏ, thì ai mà không
thắc-mắc về cuộc đi săn (bí-mật quốc-gia)!
11. Nếu cô là phía Cộng-Sản Việt-Nam, cô sẽ
ôn-hòa tiếp-xúc, thảo-luận, rồi sẽ gặp lại, bàn thêm, thư qua tin lại, mặc-cả
này kia, đi từng bước một, để tiến đến chỗ hai bên công-khai hội-họp, ký-kết
văn-bản, thi-hành thỏa-hiệp, tháng này năm khác, để cho Miền nào theo dường lối chủ thuyết xã hôi của đường ấy...; hay là cô sẽ chớp lấy thời-cơ ngàn năm một
thuở (Quân đội đòi bao vây bảo
vệ. Ông cụ dẹp hết. Ông Cụ Diệm mặc Veste, đội mủ, tay xách baton cùng ông Nhu
cuốc bộ đi sâu vào rừng), mà “thịt” hai ông
tức-thời, đúng với đuờng-lối (vào thời ấy đường lối CSBV rất sát máu) và chính-sách “giải phóng Miền Nam” (hai ông
mà chết bất-thần lúc ấy [1961-1962] thì cả Miền Nam như rắn mất đầu, cộng-sản
tiến chiếm nhanh-chóng dễ-dàng biết bao)?
Vậy việc “ông Cụ” vào rừng như thế là một tính-toán khôn ngoan?
Thế thì:
Tôi đề-nghị cô, nếu cô chỉ viết theo
lời người khác kể lại, thì nếu cô muốn kể lại chuyện này trong sách hồi-ký hay
sách tự-sự gì đó của cô, thì cô nên lược bỏ các chi-tiết bịa đặt, để khỏi bị
nghi là cô giả vờ viết khen nhưng thật ra thì cô có dụng-ý bôi-bác Tổng-Thống
Ngô Đình Diệm và ông Cố-Vấn Ngô Đình Nhu, nói chung là tầng-lớp lãnh-đạo
Đệ-Nhất Cộng-Hòa, mà cô kính yêu.
2-
Còn nếu quả thật những gì cô viết là đúng sự thật, thì hẳn là cô phải tự
nhận-chân rằng các lãnh-đạo Đệ-Nhất Cộng-Hòa quả quá non-nớt, trong một việc
lớn như vụ “đi đêm” (cuộc đi săn) kể trên, mà phạm sơ-khuyết như
thế thì còn mong gì hoàn-thành các đại-sự khác?
3) TT NGÔ ĐÌNH DIỆM CÓ ĐI BAN MÊ THUỘT GẶP GỠ
CSBV VÀ MTGPMN HAY KHÔNG?
Đây là câu hỏi và lời
giải-đáp dứt khoát cho vấn-đề “Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không công khai” tại Buôn Mê Thuột vào năm 1992 (có đoạn cô
viết là “vào mùa hè 1961 hay 1962”).
Tôi xin tóm-tắt kể lại những lần
Tổng-Thống Ngô Đình Diệm đến Ban Mê Thuột, như sau:
Lần thứ nhất:
22-2-1957.- Khánh thánh long trọng Hội Chợ Ban Mê Thuột. 8g30 T.T. Ngô Đình Diệm tới, gần đến khán
đài, bị một thanh niên bắn bằng tiểu liên Mas-49 dấu dưới áo blouson. Nhưng đạn lại trúng Bộ Trưởng Cải Cách Điền
Địa là ông Đỗ Văn Công; ông Công bị thương nặng ở tay và ngực. Người bắn bị bắt ngay... Thanh niên bị bắt là Hà Minh Chí, tức Phạm
Ngọc Phú, đã từng làm việc ở Ty Thông Tin Tây Ninh (trích “Hai Mươi Năm Qua - Việc Từng Ngày (1945-1964)” của Đoàn Thêm (Xuân Thu,
Saigon, 1965) trang 212.
Lần thứ hai:
17-3-1961.- Đồng bào Thượng làm lễ biếu TT NDD bạch-tượng vừa bắt
được tại Ban Mê Thuột (trích “Hai Mươi Năm Qua -
Việc Từng Ngày (1945-1964)” của Đoàn Thêm (Xuân Thu, Saigon, 1965) trang 291.
Trong lần thứ hai này, tôi có mặt
tại chỗ.
Tôi bị đày lên Cao Nguyên (vùng
“nước độc và nguy-hiểm”), phụ-trách Cảnh-Sát Tư-Pháp tại Nha Cảnh-Sát Công-An
Cao-Nguyên Trung-Phần trụ-sở tại Ban Mê Thuột, và ngụ tại đây từ 1960 đến 1963.
Trong buổi lễ dâng bạch-tượng kể
trên, toàn-thể viên-chức CSCA đều được huy-động tham-gia giữ-gìn an-ninh
trật-tự, nhất là bảo-vệ cho Ngô Tổng-Thống, vì cũng tại đây “ông Cụ” đã từng bị
bắn vào năm 1961.
Từ phòng của tôi, có một nhân-viên
người Thượng, sắc dân Édé (Rhadé), tên Y Tlung M’Lô, được chọn sung vào một
toán đặc-biệt, cùng với một số quân-nhân gốc Thượng, đảm-trách công-tác
bí-mật. Anh ấy kể lại với tôi: về việc làm cho bộ lông của con voi con có
được màu trắng (voi trắng theo phong-tục Thượng là một biểu-tượng thiêng-liêng
đem lại khương-ninh, thịnh-vượng, trường-thọ cho ai bắt đuợc và làm chủ nó) để
dâng tặng Ngô Tổng-Thống, thì người khác lo; anh ấy đích-thân giữ-gìn chậu nước
dùng để một viên Tù-Trưởng niên-trưởng đại-diện đồng-bào sắc-tộc rửa chân cho
Ngô Tổng-Thống (để chứng-tỏ sự thần-phục và lòng trung-thành), và gài một chai
nước ngọt vào trong đáy vò, gắn một cái cần vào trong chai đó, thắt mấy sợi chỉ
làm dấu, để khi Tổng-Thống được mời cùng uống rượu cần theo phong-tục Thượng
(mỗi vò rượu cần có nhiều cái cần, mỗi người dùng một cái cần mà hút một lần với
nhau) thì dùng cái cần đã có làm dấu để hút... nước ngọt, thay vì rượu cần (mùi
vị khó uống, vả lại không đuợc vệ-sinh).
Lễ-đài được dựng ngay tại Ngã Năm
(không xa “hảng
SCIB” của thân-phụ cô).
Tóm lại, TT Ngô Đình Diệm chỉ đến
Ban Mê Thuột hai lần kể trên mà thôi.
Tôi là nhân-chứng, chứng-nhận rằng không hề có lần nào “đích thân Cụ
Diệm” lên Ban Mê Thuột để “gặp gở phe bên kia không công khai” như cô đã kể.
Còn về đề-tài “từ năm 1963 là thời chế độ CSBV còn ác liệt, mà TT Ngô Đình Diệm đã quyết tâm giao hòa với CSBV, ngày nay qua bao nhieu đổi mới, tại sao chúng ta còn dám
nói giải hòa với CSVN là tự sát” thì tôi sẽ xin góp ý với cô trong “thư số 2” vào đầu
tháng sau.
Lần nữa, xin cám ơn cô, và kính chúc
cô khỏe mạnh.
LÊ
XUÂN NHUẬN