NĂM 1962, TT NGÔ ĐÌNH DIỆM NGƯỜI CHỦ TRƯƠNG HÒA GIẢI ĐẦU TIÊN VỚI
CSBV, ĐỂ TRÁNH LỆ THUỘC NGOẠI BANG VÀ CHIẾN TRANH NỒI DA XÁO THỊT
Nhiều
người cho rằng giải hòa với CQ CSVN là tự sát, đó là một sự sai lầm nguy hiểm.
Tôi thật rất lấy làm lạ, không biết họ hiểu chữ hòa giải là làm sao. Hòa giải là
làm nô lệ hay theo ý kiến đơn phương một bên hay sao ?
Hòa giải nghĩa là một cuộc đối thoại công bằng giữa hai
phe, tôn trọng lẩn nhau, chấp nhận lắng nghe ý kiến và nhu cầu của hai nhau để
đi đến một đường hướng hòa bình chung có công bằng, có lợi cho cả đôi bên.
Đối
thoại, thương thuyết, ngoại giao để đi dến một giải pháp tốt lành cho cả đôi
bên mới gọi hòa giải với một chủ trương thiết yếu là cứu tổ quốc gọi bị xâm
lăng, cứ dân tội khỏi bất hạnh đói rét, bị áp bức…. Hòa giải không có nghĩa quì
lạy xin xỏ, là đầu hàng, là nô lệ là tử sát. Tất cả phải là do lòng bao dung và
do tài trí của chúng ta đối với người, chứ không
Mọi
người đều biết các nước Đông Âu và nước Nga là nơi đã phát sinh ra XHCN, đã từ
bỏ thể chế cở lổ sỉ sai lầm để trở nên những nước dân chủ do đadảng đa nguyen. Nước
việt Nam
chúng ta tuy chưa bỏ CNXH chỉ vì ảnh hưởng TC.. Nhưng VN đã tiến gần lại với
các nước tư bản phương Tây và cũng đã bắt đầu coi trọng quyền tự do dân chủ
nhân quyền đa đảng đa nguyên tuy chưa thực hiện chính thức được vì TC ngăn chặn.
Năm
1961- 1962 Cụ Diệm cho rằng dầu Mỹ có viện trợ gì đi nữa thì mình cũng phải giữ
chủ quyền. Cụ Diệm muốn thay đổi những tướng tá mà Pháp đã bán cho Mỹ 50 triệu
đồng, rồi Mỹ giao cho Cụ Diệm xữ dụng, nên Mỹ không muốn thất lời hứa với Pháp
mà buộc Cụ Diệm giữ họ lại. Cụ Diệm cũng bất bằng về việc Mỹ lấy dân tôc thiểu
số Miền Cao nguyên lập quân đội Fulro, cho ăn mặt, lĩnh lương y hệt quân đội Mỹ
để sinh ra một sự chia rẻ giữa quân nhân Việt và Thượng. Sau nầy khi Mỹ trao quân đội
Fulro lại cho QLVNCH thì sinh lắm lôi thôi.
Việc mà
Cụ Diệm hằng trăn trở luôn là quyền tự chủ của một dân tộc, quyền tự quyết của Vị
Tổng Thống VNCH thường bị tòa đại sứ Mỹ đụng chạm một cách quá đáng. Nhất là Mỹ
đòi đồ quânvào VN, đòi thà bom Bắc Việt . Cụ Diệm trã lời : “ Không thể để cho quân lính Mỹ đổ
bộ trên đất nước chúng tôi. Vì đó là hành động chúng tôi rất kiêng kỵ ”cỏng rắn
cắn gà nhà.”
Vấn đề
thả bom Bắc Việt là một chuổi ngày tranh luận dữ dội. Cụ Diệm và ông Cố vấn Nhu
và ông Cẩn rất buồn rầu lo toan. Cụ Diệm than: “Đánh giặc thì phải có kế hoạch chi chớ, đem
bom mà thả thì còn gì đất nước, còn gì sinh mạng và tài sản đồng bào, răng thì
răng, chớ còn thả bom Bắc Việt thì tôi
nhất quyết không chịu.”
Vậy là
có chuyện lôi thôi với hoa Kỳ rồi. Chúng ta phải hiểu vào thời gian ấy Mỹ rất
coi thường người Việt Nam, văn hóa Việt Nam chứ không như sau 1975, hay hơn nữa
như bây giờ. Và cũng vào thời ấy đường lối CSBV rất sát máu. Vậy mà TT Ngô Đình
Diệm đã cương quyết đi theo dường lối dân tộc. Người đã phát biểu một câu nói lịch sử với ba tôi: “ Thà rằng mình chịu nhục với anh
em còn hơn bị nhục nhã với ngoại bang…” Ba tôi là dân biểu Ban Mê Thuộc, trông
coi Dinh điền rừng cấm, đàn em thân tín của cụ Diệm, người nghĩ rằng sớm muộn Cụ
Diệm sẽ bắt tay với Cụ Hồ, nhưng chưa biết khi mô, và với hình thức ra răng
đây, khó quá.
Một
ngày kia ba tôi đi họp Sài gòn về Ban Mệ Thuộc. báo tin cho mạ tôi rằng cuối
tuần ông Cụ Diệm và ông Nhu sẽ lên Ban Mê Thuộc đi săn (Ban Mê Thuộc thời ấy là
thủ đô Miền Cao Nguyên). Tôi nghe chuyện nhà nước BMT tồ chức cho TT Diệm đi
săn, thì vui thích quá, bèn xin ba tôi
cho tôi đi theo. Ba tôi nói rằng “Đi săn thì phải cưởi ngựa” “Con biết cưởi
ngựa.” “Nếu có cọp nhảy, ngựa sợ hất con chết thì không sao, nhưng nếu gảy chân
gảy lưng, gảy cổ thì phiền lắm, thôi con không đi.” tôi hết hy vọng.
Sáng
thứ bảy quảng vào mùa hè 1961 hay 1962 tôi không nhớ rõ (xin vị nào công cán
chính, trong QLVNCH có mặt hôm đó cho tôi được biết.) cả tỉnh Ban Mệ Thuôc chộn
rộn dậy thật sớm. Toàn thể quân cán chính tấp nập sửa soạn, đi đón cụ Diệm và
ông Nhu lúc 5 giở sáng đế cùng thẵng tiến vào rừng xanh BMT đi săn. Tôi tuy
không được đi săn nhưng hồi hộp theo dỏi.
Rồi
đoàn người quân cán cính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất là quân đội sẵn sàng bao
vây tứ phía cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn người đông đảo, tấp nập, họp
lại trước tòa Tỉnh, hớn hở kéo nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng. Tôi chỉ đứng
trên lầu thượng của hảng SCIB (Société Commerciale et Industrielle de
Banmêthuôt) nơi ba tôi làm Giám đốc nhìn lên Tòa tỉnh mà thôi. Rồi suốt cà ngày
hôm đó gia đình ba mạ tôi và các gia đình khác chỉ điện thoại cho nhau chia sẽ
lo lắng. Đến chiều tối, mọi người thấp
thỏm chờ mong. 5 giờ, rồi 6 giờ vẩn không tin tức. Chúng tôi lo quá, đến 7 giờ
cũng không tin gì cả.
Đến gần
8 giờ ba tôi mới về đến nhà, người bơ phờ, xất ba xất bất, mặt tái mét nhưng
vẩn cười gượng. Tôi gấp rút muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Ba tôi điềm tỉnh
không nói. Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, vào phòng nằm nghỉ một hồi, ba tôi
mới nhỏm dậy, tôi và mạ tôi chờ đợi. Ba tôi cho hay đây là cuộc đi săn tráo trộn.
ba tôi kể:
“Một
điều quá sức ngạc nhiên là đi săn mà ông Cụ và ông Nhu đều mặt đồ tây complet,
cravate đàng hoàng, ông cụ măc bộ đồ tơ tằm ‘Tussor’, tay cầm baton. Mọi người
vào rừng, lúc đầu đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi ngựa và đi bộ. Quân đội
tỏa ra bao vây khắp nơi. Đi từ 6 giờ sáng đến chừng hơn 11 giờ trưa đến một
khoảng xa rừng cấm., thì ông Cụ ra lệnh ngưng lại dùng cơm trưa. Ăn uống vui vẻ
nghỉ ngơi chừng hơn một giờ.
Sau đó
ông Cụ quay lại nói với mọi người rằng : “Chúng tôi mời quý
vị ngồi nghĩ cho khỏe ở đây, tôi và ông cố vấn sẽ đi với nhau mà thôi.” Mọi người phản kháng. Quân
đội đòi bao vây bảo vệ. Ông cụ dẹp hết. Ông Cụ Diệm mặc Veste, đội mủ, tay xách
baton cùng ông Nhu cuốc bộ đi sâu vào rừng. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa tê tái
lo sợ, xầm xì to nhỏ nói chuyện với nhau. Họ chờ đợi và lo sợ đến tiều tụy xanh
xao. Vì mãi đến 4 giờ tối, 5 giờ tối vẩn chưa thấy ông Cụ trở vể. Trời gần sập
tối, mọi người mướt mồ hôi lo sợ thì đến 6 giờ hơn ông Cụ Diệm và ông Nhu lủi
thủi từ trong rừng đi ra. Mọi người đều im lặng không một tiếng nói. Tất cả đều
nhanh chóng ra về, và đưa ông Cụ thẵng lên tàu bay chờ sẵn về thù đô Sài Gòn.
Ba tôi
kết luận: “ Rõ ràng đây là ông Cụ thực hiện lời ông Cụ
đã nói với tui nhiều lần, thà chịu nhục với anh em, còn hơn nhục với ngoại
bang. Rõ ràng là ông Cụ đi nói chuyện với CSBV và với Mặt Trận giải Phóng miền Nam , chưa biết ra răng đây.” Sau đó, ba tôi được ông Cụ gọi
về Sài Gòn ba tôi mới được biết hôm đó ông Cụ Diêm và ông Nhu gặp đại diện đảng
CSBV và đại diện MTGPMN nói chuyện, hai bên thỏa thuận nhiều điềm. Vì CSBV cũng
rất ngại Mỹ thả bom BV. Đó là lần độc nhất Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không
công khai, qua mặt Mỹ. Ông Cụ cũng cho hay Mỹ tỏ thái độ lạnh lùng, không bằng
lòng quyết địng của ông Cụ và ông Nhu.
Đây là
lần gặp gở đầu tiên đích thân Cụ Diệm đi gặp mà tôi biết rõ ràng và là nhân
chứng. Rất nhiều vị sĩ quan QLVNCH có mặt trong buổi hôm ấy, nay hẳn còn sống
và nhớ rõ về buổi đi săn và ngày tháng năm. Việc ra đi đối thoại với CSBV như
vậy rõ ràng Cụ Diệm thực hành lời Cụ đã nói: “Thà chịu nhục với
anh em còn hơn chịu nhục với ngoại bang.”. Sau đó còn vài cuộc gặp gở khác ở Di
Linh vv. Cụ Diệm không đi gặp ai nữa. Coi như có sự đổng thuận giữa hai bên,
đặt biệt là giữa TT Ngô Đình Diệm và chủ tịch Hồ Chí Minh.
Vào dịp
Tết đầu năm 1963 cụ Hồ Chí Minh gởi tặng Cụ Diệm 2 cành đào kèm theo môt bức
thư đã công khai việc giao hòa với nhau. Tôi còn nhờ trong bức thơ cụ Hồ
viết:”…Liên Bang Việt Nam
gồm 2 miền. Miền nào theo dường lối chủ thuyết xã hội của Miền ấy. Mục đích là
chúng ta phải sống hòa bình lo phát triển đất nước làm cho dân no ấm, đất nước
thịnh vượng ….”
Đó chính là nguyên nhân chính yếu làm Hoa
Kỳ mắc cở mà ra tay giết hại ba anh em TT Ngô Đình Diệm, để sau đó Mỹ lại theo
đường lối của Cụ Diệm nhưng với tư thế vô cùng nhục nhả cho Mỹ và VNCH.
Như vậy
từ năm 1963 là thời chế độ CSBV còn ác liệt, mà TT Ngô Đình Diệm đã quyết tâm
giao hòa với CSBV, ngày nay qua bao nhieu đổi mới, tại sao chúng ta còn dám nói
giài hòa với CSVN là tự sát. Phải chăng trí óc chúng ta còn hủ lậu quá chăng ?
Tài năng chúng ta yếu kém quá chăng ?
Gs. Trưng Triệu Nguyễn Thị Thanh MD.Ph.D.
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire