SÓNG CÀN KHÔN
Một gánh hành trang trở lại quê,
Đường đi sầu muộn lắm nhiêu khê !
Nợ nước phải đền
nên dấn bước,
Nghiệp tổ đề cao
vạn câu thề.
Chuốc mộng sơn hà: xây ý mới,
Noi gương quốc tổ: cởi lòng mê.
Mong xoá hận thù xây đời mới,
Một quyết hy sinh tiến
kịp thời.
Xuyên sóng gió, dựng suy tư thành đá!
Vượt trùng dươn:g chất mặn của đất trời.
Sóng lòng ta từng
đợt máu hồng tươi!
Cuồn cuộn kéo, theo bao nguồn hy vọng!
Ta xếp lại những ưu tư sầu muộn!
Dâng thơ cao bằng ngọn sống càn khôn!
Hướng lòng về quê mẹ dựng tình con!
Để đỉnh mắt rộng
tuyến đời mảnh liệt!
Ta về đây đem dòng thơ hào kiệt!
Bút cài hoa! cho ngát toả hương thơm,
Trời quê hương, quyến rủ cả tâm hồn!
Theo vận nước ta reo hò vang dội!
Đem chí sống hoàn cầu ta gom lại,
Làm men nồng khơi dậy mảnh
đất thương.
Viết vài câu cho có vẻ làm thơ,
Dựng con đường ta tiến mãi trong mơ,
Mơ hay thực cũng mình ta với nước.
Bút đã hạ! như gươmg vàng đã rút!
Thì tình ta xin hiến giữa đất trời.
Quê mẹ với ngàn lớp nhân
tài,
Sẽ biến thành địa đàng trưng cỏi sống!
Ta quyết một, ra đi về với mộng,
Từ nơi đây ta hội đủ tinh thần,
Gom lòng nhân cho chứa chan trời Việt.
Ta biết rằng bây giờ ta không chết,
Vì tình ta đã hòa thắm non sông!
Và ngày mai trời Nam nở hoa hồng,
Tung nắng mới cho bầu trời rực sáng!
Viết tâm tình lên
trang giấy trắng,
Bừng lên trong trí
não vạn hào quang.
Nói lên lời tha thiết giữa không
gian,
Xin trao tặng những
người dân khốn cực,
Làm kỷ niệm để chan hòa dòng mực.
Vũng niềm tin vào bước tiến tương lai.
Là Quốc gia hay là Cộng Sản
Cũng đều là người Việt Nam.
Chiến tranh rồi được mất hay mất được :
Triết nhà tu hay tiếng hát Thánh-kinh
Mất là còn mà được vẩn chưa tin.
Thì đây rồi cuộc đời là dâu bể,
Sống và chết cùng nhau tựa vai kề.
Sống ương hèn thì chẳng kể làm chi,
Không rắc rướm thì cũng chẳng khác gì,
Loài rêu mọt chỉ phá người phá nước!
Mang tội tình ngàn năm không rữa được!
Khi chết rồi hồn phải nặng âm ti.
Hãy hướng lên vì non sông quốc tổ,
Thoát cái ta để xây dựng quốc gia.
Lòng hãy tựa như hoa đời thơ mộng
Trang trãi rộng cùng non sông gấm vóc.
Ra Hà Nội ta tìm lên thượng đỉnh !
Ngang Quảng Trị quê nghèo,
Ta lặng ngắm cảnh quê xưa:
Sông Thạch
Hãn giờ đây đà khô cạn,
Làm trào
dâng sóng lệ, lá hoa tàn,
Làm con tim rướm máu cạn lời than.
Cúi mặt xuống nước mắt ta nhoà đất!
Ngước đầu lên tim gan ta quặn thắt!
Hình ảnh mẹ mà ta hằng dấu cất!
Đã hiện về rõ nét đẹp hơn tranh!
Nguồn tư duy theo ngấn lệ kết thành!
Tạo sức sống quên mình thân cô liễu!
Khi ta đã, luyện cẩm nang huyền diệu!!!
Thì chông gai là thách thức bầu tim!!!
Ta biết rằng trong huyết quản im lìm!!!!
Ta sôi sục công phu chờ dâng hiến!!!!
Ngẩng mặt lên nền trời ta cầu nguyện,
Đẻ cất bước tiến lên miền trực diện.
Ôi ! Giê-su, Cứu-Thế ngút trời cao!
Cho con xin một chút khí tự hào!
Để con quyết làm chi cho quê mẹ:
Trưng ánh Sáng Phúc Âm con lập thế!
Bởi ân đức cao cả là Thánh-Linh!
Nhủn như chi cho hợp thế bình minh.
Dẫu sắt cứng cũng có hồi tan biến.
Con quyết dựng một Bài Ca Yêu Mến!!!!!
Vổ từ tim!!! tim chứa đựng tình người
Tiết khổ đông theo lá rụng qua rồi.
Cho con thấy một mùa xuân hoa nở,
Trên Quê Mẹ với ngàn hoa rực rở !.
Sài Gòn 30/12/92
Trưng triệu Nguyễn Thị Thanh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire