TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM
VÀ
BANG GIAO HÒA GIẢI SÁNG TẠO, ANH
MINH, VỮNG VÀNG, VƯƠNG ĐẠO
KÍNH GỬI BS NGUYỄN THỊ THANH (thư số
2)
Như tôi đã hứa với bà, hôm nay tôi xin gửi “thư số 2” đến bà, để góp ý
về vấn-đề mà bà nêu lên:
{ “NĂM 1962,
TT NGÔ ĐÌNH DIỆM NGƯỜI CHỦ TRƯƠNG HÒA GIẢI ĐẦU TIÊN VỚI CSBV. Như vậy từ năm 1963 là
thời chế độ CSBV còn ác liệt, mà TT Ngô Đình Diệm đã quyết tâm giao hòa với CSBV... Ts. Bs. Nguyễn Thị Thanh”
} * Đây
chỉ là một bài viết đã cũ, nhưng có liên-quan đến điều mà bà nêu lên, nên tôi
chép lại gửi bà như một ý-kiến phản-hồi.
Lê Xuân Nhuận
***********************
BS THANH TRÃ LỜI 3 BỨC THƯ CỦA
ÔNG LÊ XUÂN NHUẬN NHƯ ĐÃ HỨA
Từ xưa tôi rất phấn khởi làm chính trị đạo
đức chống lý thuyết CS cùng với chồng khi làm bác sĩ tại Paris ,
và ngay cả khi còn là thiếu nữ SV Y khoa Paris .
Sau đó về nước trông coi bộ Xã Hội Cứu Trợ, và làm việc phòng mạch tư cho đến
30/4/75. Sau 30/4/75 tôi vẩn làm nghành
Y cho Khóm, Phường, khi nhà nước CS kêu gọi. Nhưng tôi lúc ấy còn ngây thơ, cố làm đúng
theo câu “Cần kiệm, liêm chính, chí công, vô tư”, theo đường lối củ chống TT Thiệu tham nhũng
trong Phong Trào Nhân Dân Chống Tham Nhũng năm 1974, viết đơn tố cáo 6 vụ tham
ô những nơi tôi làm việc. Tôi bắt đầu
đưa đơn tố tham ô từ tháng 9/1975 đến đầu năm1980. Ngày 30/8/1980 tôi bị bắt.
Thật ra sau 30/4/75, đa số thì giờ tôi lo khám bệnh, nghiên cứu viết bài y
khoa, tôn giáo, văn hóa, khảo cổ và làm việc thiện nguyện. Ngay sách Y học, Văn hóa tiền sử, khảo cổ viết
ra, tôi cũng không quan tâm xuất bản. Tôi tránh mọi phê phán chính trị, nhưng tôi đã
lầm rằng tham ô là một tệ nạn xã hội phi chính trị, vì vậy bị bắt giam biệt
giam và họ cho biết tôi không có ngày về.
Trước đây vào ngày 8/12/1991 em trai tôi
An-Phong Nguyễn Văn Diễn (tôi không có em gái tu sĩ ở VN như có người bịa trên
DĐ, chỉ có chị gái tu ở Pháp về làm việc ở Vientiane Lào) đã tổ chức cho tôi
thuyết trình trước 45 vị lãnh đạo các đảng phái, tôn giáo, hội đoàn các giới về
Vấn Đề “Nên chăng ? Thương thuyết với CQ CSVN hầu cứu đất ước tránh khỏi băng
hoại xã hội và thoát ngoại xâm lăng Tầu Ô”.
Mọi người, cùng tâm đắc, đồng thuận. Vì vậy
khi thấy TC đã và đang xâm lăng đất nước, tôi bèn khẩn thiết bày tỏ lên DĐ lời
kêu gọi làm hòa với CQ CSVN đề cứu nước. Tôi liền bị một số NVHN lên tiếng đấu tố.
Tôi thấy ngay chính bọn gián điệp TC nằm
vùng chủ trương “ngao sò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi” đã tấn công tôi trên DĐ
một cách bẩn thỉu, vô văn hóa. Chúng lại chạy theo đuôi Nguyễn Chí Thiện đưa
ra những lời thóa mạ tôi một cách vô liêm sỉ, tục tĩu khi thấy tôi bắt đầu góp
ý cùng nhiều vị rằng NCT không đúng là tác giả tập thơ Vô Đề. Lúc đầu
tôi ngạc nhiên về tư cách và trí não u ám của một số người trên DĐ. Thời gian
ngắn sau tôi mới hiểu rằng đó là một sự sắp đặt có tính cách chính thị quốc tế hay của Việt
tân, nên bọn họ cố sống chết hầu hạ, bao che cho NCT chứ không hề có
1 bằng chứng gì đưa ra, mà toàn là ăn nói hàm hồ, bạo lực như mụ Dổ Thuấn VT
đòi đánh tôi như côn dồ.
Ngay ông Hồ Anh, GĐ báo VNTP cũng phải sợ
mà rút lui không dám trưng bày sự thật ông nắm trong tay.
Sau đó để chứng minh cho ý kiến xây dựng
của tôi, tôi đã kể lại một sự kiện lịch sử liên quan đến TT Ngô Đình Diệm mà
nhiều người đã biết, mổi người biết một khía cạnh khác nhau. Ngày nay qua lời ông Lê Xuân Nhuận (LXN) tôi mới
biết người ta cố tình gán ghép, tuyên truyền bậy bạ để bàu chữa tội lỗi đã giết
đi một nhà lãnh đạo đức tài ba lỗi lạc của thế kỷ, để làm cho đất nước VN phải lâm
vào tham ô, bất tài, suy sụp khủng khiếp đến làm mất Miền Nam. Người ta đã cố
làm cho chính dân VN hiểu lầm lãnh đạo tài đức quí báu của mình là TT Diệm.
Vậy đây cũng là dịp để tôi nêu lên một vài
nét sự thật về hành động khôn ngoan của người lãnh đao Đệ I CHMN. Một việc làm tốt lành cho đất nước, chưa thi
hành được đã bị phá vở cả người cả việc (phá Ấp chiến lược là 1 bằng chứng) để
mà tuyên truyền cho người ta hiểu méo mó, hạ cấp, phản tâm lý, phản con người:
TT Ngô Đình Diệm vì yêu
dân, yêu nước, vì quyền tự quyết quốc gia, vì tin chắc ở tính chất thuyết phục
của chế độ cộng hòa, ở sức mạnh của QLVNCH. Và người cũng biết tình hình CSBV
rất khốn đốn, cận dưa vào Miền Nam và dựa vào cả Mỹ để thoát bớt kềm kẹp của
Tàu. Vì thế nên Cụ đã sang suốt bắt cắp
tình hình, sắp đặt giao bang bền bĩ, vững vàng để tránh mói dối trá lường gạt
như cung cách thường tình của CS quốc tế.
Bang giao trong hoàn cảnh mình mạnh hơn đối thủ về mọi mặt hiện tại
và tương lai (sẽ nói rõ sau). Đó là
điểm cốt yếu mà chưa bao giờ MNVN có được đối với MBVN. Tuy nhiên chẳng những vẩn trong tinh thần tôn
trọng lẫn nhau với CS Bắc Việt, MNVN còn hứa sẽ viện trợ cho MBVN nữa, để lập
nên một Liên Bang VN với 2 Miền, 2 chính thể, đua nhau làm cho dân no ấm, ai lo
xây dựng đất nước trong chính thể riêng của người ấy trong hòa bình thịnh vượng
cho đất nước và cho toàn dân. Thật ra Cụ
Diệm đã bàn thấu đáo việc nầy với Hoa Kỳ.
Nhưng Ông Cụ vấp phải nhóm tự ái, tự cao mặc cảm rằng chiến lược của
Mỹ thua Pháp đối với công tác thay Pháp ngăn chặn làn song đỏ Phương Bắc
(nên mới sinh sự).
Điều mà không thấy ai nói
đến là hoàn cảnh cá nhân của ông HCM và tình hình chính trị của CSBV vào lúc
bấy giờ thật rất phức tạp và ngặt nghèo.
Chính ông HCM đang bị kiềm kẹp, bao vây bởi đàn em rất nguy hiểm bên
trong. Bên ngoài lại bị Tàu Phù yêu sách
đủ mọi mặt để ràng buộc, cột ổng lại.
Trước mắt thì bom và chất độc hóa học đổ xuống Bắc Việt, có thể sẽ là
nguyên nhân làm Tàu tràn qua chiếm Bắc Việt.
Và cũng chính vào thời gian nầy, Chu Ân Lai đề nghị đem quân giữ BV dùm
để quân BV thảnh thơi vào đánh trong Nam . Chính những lý do đó đã khiến ông HCM quyết
tâm dựa vào Miền Nam
để tồn tại.
Trước vấn đề tôi nêu ra, ông Lê Xuân Nhuận
có ý muốn thảo luận với tôi. Bức thư đầu tôi đã trã lời. Trong bức thư thứ 2 của ông, tôi thấy đến 3
bức thư, tôi trã lời luôn cả 3 bức thư và nếu có thì giờ sẽ trã lời tiếp nhiều
ý kiến của những người khác kể cả ngoại quốc mà tôi thấy trong trang email của
ông liên quan đến TT Diệm.
Thưa ông Lê Xuân Nhuận, tôi nghe ông có
tiếng chống Cụ Diệm, lại yêu cầu tôi thảo luận về cụ Diệm, tôi cho như vậy là
rất lý thú; mong rằng tôi có dịp giải tỏa sự những hiểu lầm của ông đối với TT
Ngô Đình Diệm. Những điều tôi trả lời,
đa số dựa trên hiểu biết của chính tôi và do những lời Ba tôi là dân biểu tại
BMT, quản lý rừng cấm cao nguyên, lo dinh điền ở BMT và là đàn em thân tín của
Cụ Diệm kể lại.
Cũng mừng là tôi được viết về TT Ngô Đình
Diệm vào mấy ngày nầy để dâng lên người lãnh tụ bậc nhất của VNCH mà tôi kính
mến khôn lường, lời tường thuật của tôi về Cụ, dầu thế nào đi nữa, cũng là
những lời rất chân thật, như những Đóa Hoa nguyện cầu tôi kính dâng Cụ vào ngày
Giổ thứ 45.
Tôi đã biềt cụ Diệm khi còn học tiểu học vì
ông là người anh thiêng liêng của Ba tôi. Tôi mục kích tận mắt, khi cụ Diệm về nước làm
Thủ Tướng với 2 bàn tay trắng và phải
xếp đặt cuộc di cư khổng lồ của Bắc Việt di cư. Đài phát thanh do Bình Xuyên chiếm cứ, ra rả
suốt đêm ngày lên tiếng thóa mạ Cụ Diệm hết sức bỉ ối. Đó là thời kỳ Cụ Diệm rất vất vả khốn đốn mà
mọi người mọi quốc gia cho rằng Cụ khó lòng trụ nổi vài tháng.
Năm 1955 Bình Xuyên quyết đánh phá dữ dội,
CS lại pháo kích, Pháp cũng duồng gió bẻ măng giết hại người tài của Cụ Diệm
đặc biệt là tương Trịnh Minh Thế. Chính ba tôi nói Cụ Diệm khóc nức nở khi hay
tin Trịnh Minh Thế bị Tây bắn lén (vì Trịnh Minh Thế là tướng tài và rất căm
ghét thực dân Pháp, khác với nhóm tướng gốc theo Tây thực dân), vậy mà người ta
vu khống là Cụ Diệm giết Trịnh Minh Thế.
Người VN
mình lạ thiệt, bị ảnh hưởng tuyên truyền của bất cứ ai quá dễ dàng (sẽ
nói thêm về vấn đề nầy sau), thiếu tâm lý suy luận vì
chưa có kinh nghiệm chính trị của một nước độc lập tự do dân chủ. Óc não đã thiếu
kinh nghiệm lại bị nhiễm độc đời sống nộ lệ của thực dân Pháp. Đó là nguyên
nhân của mọi đau thương khốn nạn cho VN mãi đến ngày nay và không biết sẽ kéo
dài đến đâu nữa?
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn Cụ Diệm đã ổn
định được tình hình. Thấy vậy người Mỹ mới
viện trợ nhảy vào làm cố vấn. Ai trong
chúng ta cũng phải công nhận dưới thời TT Diệm nhân dân Miền Nam khắp nước sống hạnh phúc nhất.
Khi xẩy ra thường xuyên chuyện đêm đêm du
kích CS về giết hại người QG trong các làng xã, ngày ngày QLVNCH lại đi bắt
giết CS mà họ có thể chỉ là nạn nhân oan của cả 2 phe. Cụ Diệm mới nghĩ ra việc lập Ấp chiến lược.
TẠI SAO CÓ SỰ NẨY NỞ NHỮNG CUỘC CHỐNG ĐỐI
1- Lập Ấp chiến lược là điều làm mất lòng dân vô cùng vì dân VN vốn
bảo thủ 1000%. Cụ Diệm bị dân
mắng chưởi và chống đối kịch liệt, nhưng đó là chính sách lược cần thiết, không
thể làm khác. Cho đến khi ổn định dân chúng
mới thấy đời sống trong Ấp chiến lược là hạnh phúc, văn minh, bình an. Cụ Diệm đã thành công chống cộng với Ấp chiến
lượt đến 90, 95%.
2- Cụ lại cấm người Hoa làm 18 ngành nghề. Đó lại có sự tuyên truyền chống đối mạnh mẽ về
phía người Hoa và cả người Việt thân Hoa. Tới đây đã bắt dầu cho thấy nhiều yếu
tố khiến nhiều người bất mãn tuyên truyền cho dân ghét cụ Diệm. Người Hoa sẵn sàng bỏ tiền đề đánh sập Cụ hầu
mong đưa kẻ thân Hoa lên thay….
3- Đặc biệt dân nhất là giới công chức, còn
bất mãn hơn về việc thay đổi quân cán chính Miền Nam để dành chổ cho một số quân cán
chính bắc di cư có việc làm. Một chiến
trường chống BKDC nổi lên mà người dân qui trách nhiệm tất cả là vì do Cụ Diệm
đưa dân di cư Bắc Việt vào làm phiền qCC và nhân dân Miền Nam.
4- Thêm một chống đối và bất mãn khác. Trong số những tướng tá từ trong tay người
Pháp mà Mỹ đã mua lại với số tiền là 5.000.000$, rồi trao lại cho cụ Diệm thì
đại đa số chỉ biết chống cộng nhưng không chống Tây .
Họ bất mãn, âm thầm chống đối, có dịp sẽ ra tay hất cụ Diệm. Đó cũng là nguồn gốc tuyên truyền làm một số
lớn dân Miền Nam vốn trước kia vốn là dân Tây thuộc địa chứ không như dân bảo
hộ như Miền Trung và Bắc, sinh bất mãn, vì họ cho rằng tại sao phải chống Pháp
là mẩu quốc của họ, do bị nhồi sọ suốt gần 100 năm.
5- Trong số các bộ trưởng và quân cán chính
có ai tham nhũng thì Ông Cụ cho xử nặng nề, xin xỏ lạy lục đều vô ích, cũng
sinh ra một số quân cán chính và nhân dân bất mãn. Người ta gọi “giáo đa thành
oán” là vậy. Nhưng trên thế gian có
chính phủ nào mà dân hoàn toàn bằng lòng không?
6- Rồi còn bao nhiêu bất mãn cá nhân. Tâm lý người VN sau 100 năm bị Tây đô hộ,
sinh ra tham lam ích kỷ, hèn yếu, không biết thông cảm, không biết chính trị là
gì nữa. Họ cứ nghĩ đến chức, đến quyền,
đến lợi. Họ cũng quên mất đoàn kết là sức mạnh, là tài sản truyền thống của dân
tộc. Họ vô trách nhiệm với quốc gia, cứ
tưởng có Cụ Diệm thì Cụ phải lo chu toàn 100% hết, nếu không khi có bất mãn là
qui tội lỗi lên đầu cụ. Vả lại thuở phôi thai dân Miên Nam chưa hiểu thực chất
tự do dân chủ nhân ch3 là gì, chưa biết xử dụng thành quá trớn, sin hận thù lại
thêm có kẻ thù và dân phản chiến VN/Mỹ xúi dục.
7- Lại còn thêm nhiều bất mãn kỳ lạ khác,
không sao kể xiết hết được ví như nhóm ‘Thích Trí quang ganh tị và mặc cảm. Tôi biết rõ một câu chuyện, vì ba tôi là chủ
trong cuộc, và tôi có mặt yại hiện trường xin kể ra đây: Cụ Diệm cho đấu thầu rừng thưa Ban Mê Thuộc,
lấy đất phân chia cho dân di tản, dân nghèo Miền Trung nhất là Quảng Trị lên
khai khẩn làm ăn. Phu nhân một ông tổng
trưởng Phủ Tổng Thống vốn là bạn thân của Ba tôi (xin dấu tên) đấu trúng thầu. Bà phu nhân lên Ban Mê Thuột canh tác rừng
thưa. Nhưng bà lại vào rừng cấm đốn gổ
quý chở về Nha Trang qua tay ông Kiểm Lâm lại là một người bà con của Ba tôi.
Được tin cấp báo ba tôi cho chận bắt một
loạt gổ từ Ban Mê Thuộc đến Nha Trang. Bà phu nhân bộ trưởng đến khóc lóc với Ba Mạ
tôi xin cứu vì là chổ thân tình lâu đời. Người bà con kiểm lâm cũng lên BMT năn nĩ Ba
tôi cứu. Ba tôi vẩn mang hồ sơ về báo
cáo ông Cụ Diệm. Cụ tức giận xanh xám mặt
mày, phán một câu thẵng thừng: “Lấy guốc mà đập bể mặt chúng đi.”. Ba tôi phải đưa
nội vụ ra tòa. Nhóm phá rừng nầy rất
mạnh thế, đã viết bài chưởi ba tôi suốt một tháng trên các báo Sài gòn. Việc nầy tôi biết được là do LM Trần Tranh
Giãn, Viện Trưỡng GXCG VN tại Paris
kể lại. Đây chỉ là một ví dụ trong hàng
ngàn vụ việc tham nhũng bị trừng trị thẳng thừng. Và họ cũng gây thanh thế trở thành một khối
bất mãn trong hang ngủ quan chức và dân chúng.
8- Việc cụ Diệm chống thực dân Pháp là
nguyên nhân bất mãn lớn của nhóm tường tá gốc thực dân. Bọn Pháp lại “xúi giặc, đổ đầu thêm vào lữa”. Vì vậy Pháp ra lệnh hay xúi giục mua chuộc hoàng
đế Bảo Đại truất phế TT Ngô Đình Diệm với bất cứ giá nào. HĐ Bảo Đại phải nghe
theo; liền gọi Cụ Diệm qua Pháp. Cụ Diệm biết đi là để bị truất phế, Cụ cương
quyết ra đi, mặc dầu toàn quân cán chính ra sức ngăn cản.
Nhưng không ai ngăn cản được Cụ. bất dắc dĩ
tất cả Nội các và Quốc hội phải lập mưu, đi kêu toàn thể dân Hố Nai về nằm đầy
ngập sân bayTân Sơn Nhất để ngăn cản. Nhờ
vậy Cụ Diệm không đi Pháp được. Cụ Diệm báo
tin dân không cho đi, và tự biết dân bất mãn nhiều điều nên Ông Cụ Diệm xin mời HĐ
Bảo Đại về nước chấp chánh. Bà
Nam Phương hoàng hậu bằng lòng, nhưng Bảo Đại yếu quá nghe lời dụ dổ của Tây
không cho HĐ Bảo Đại về, mà chính ổng cũng lười nhác, ham ăn chơi bài bạc không
chịu về chấp chánh. Bà Nam Phương muốn đưa Bảo Long về, và bà Nam Phuong hoàng
hậu sẽ làm nhiếp chánh. Cụ Diệm và Hoàng tộc ở Huết rất mừng, nhưng vua Bào Đại
nghe theo Tây không cho Thái tử Bảo Long và hoàng hậu về chấp chánh thay ông,
và lại Mỹ cũng không bằng lòng VN trở lại quân chủ và Pháp sẽ còn thế lực ở VN.
Nếu thành công thì VN sẽ như Anh quốc và Nhật
Bản cùng nhiều nước trên thế giới thì yên biết bao. Ý kiến của Hoàng hậu Nam
Phuong thật là hay vì bà rất giỏi và có đường lối chính trị vương đạo. Thật là
tức, cà Tây và Mỹ ngăn cản VN có quân chủ lập hiến với 1 Thái tử yên nước và 1
Hoàng thái hậu đạo dức tài ba, họ hiểm ác thật.
9- Thật ra nếu Bảo Đại có chút lòng với đất
nước thì có thể về lấy lại ngôi vua hay làm quốc trưởng. Nhưng ông ta hèn hạ quá, ham ăn chơi và bị
Pháp giữ để làm áp lực Cụ Diệm. Nên Bảo
Đại không về mà lại còn cứ tiếp tục ra lệnh Cụ Diệm phải sang Pháp lãnh chỉ
thị. Ôi HĐ Bảo Đại cứ muốn làm nô lệ
Pháp, nô lê dâm bôn, nô lệ cờ bạc, hút xách rượi chè thôi. Như vậy thì sự hiện diện của ông trên đất
nước VN là cái gì ? Nếu không là thuốc
độc. Vậy nên để ông ta điều hành đất
nước với cung cách như vậy hay nên cho về hưu trí với bọn Tây. Ai nghĩ sao mà nói Cụ Diệm phản vua Bảo
Đại. Đó cũng là một bất mãn được mọi phe
phái lợi dụng tuyên truyền.
10- Vì lý do đó và thể theo lời yêu cầu của
Nội các và Quốc Hội, Cụ Diệm phải tổ chức Trưng Cầu Dân Ý: Năm 1955 có cuộc bầu
cử chọn một trong 2 người HĐ Bảo Đại hay Cụ Thủ tướng Ngô Đình Diệm. Sự truất phế một vị vua bất tài vô trách nhiệm,
một ông hôn quân tội lỗi là cần thiết nên cụ Diệm bất đắc dĩ đã phải làm. Đó hoàn cảnh, là con đường khôn ngoan đất nước
phải đi tới chứ không thể gọi là phản bội. Nhưng cũng đã gây ganh ghét bất mãn.
Chỉ sơ sơ xin ghi 10 điều bất mãn, thực ra
là hàng trăm hàng ngàn bất mãn khốn nạn khác nữa kia. Có một cặp vợ chồng trung lưu nói với
tôi: “Tội nghiệp Bảo Đại quá, ông ấy là
vua tại sao không cho ông làm vua mà truất ông đi vậy, thật dã man.” Đó là một bất mãn, kéo dài đến nay trên các DĐ
NVHN vẩn còn. Ôi! cái dân trí, dân lý và
dân luận của nước ta nó khốn nạn như vậy.
Đến bây giờ trả nợ nhé! Có đáng kiếp không?
Vả lại HĐ Bảo Đại đã buộc Cụ Diệm tuyên thệ
trung thành với Tổ quốc và Nhân dân dưới chân Thánh Giá, chứ vua Bảo Đại không hề
buộc Cụ Diệm trung thành với Bảo Đại. Khi
đã không còn vua Bảo Đại đương nhiên Cụ Diệm phải tuyên nhiệm chức Tổng Thống
nước Cộng Hòa Việt Nam .
Chính nhờ một sự can cường của nhân dân
và của chính phủ mà Cụ Diệm mới thành công trong việc lập nên nền Cộng Hòa Việt
Nam . NVHN xưng là người QG, hảnh diện về VNCH, mà
hảnh diện cái gì chứ, trong khi cứ ôm mặt cúi đầu chưởi TT Ngô Đình Diệm ‘tưới
hột sen’ với bất cứ lý do gì… mà không bao giờ biết so sánh, biết tâm lý, biết
tình hình, biết hoàn cảnh vv và vv.
Không chết, không mất nước mới là lạ, mới là bất bình thường.
Nhưng phải công nhận rằng Cụ Diệm có cái
thiếu sót, cái khuyết điềm lớn là chính Cụ không hề biết lên đài Phát thanh nói
chuyện với quốc dân đồng bào, cùng giải thích về chương trình phát triển đất
nước cũng như giải tỏa mọi hiểu lầm, mọi bất mãn. Cụ quá tự tin, biết thương
dân, nhưng không tâm lý dân, nên trở thành không biết tôn trọng dân. Đó là lỗi lầm đưa đến tai biến khủng khiếp
ngay nay. Vì vậy không lạ chi mọi sự
hiểu lầm về Cụ ngày càng gia tăng. Thêm nữa Cụ lại nhu nhược vì nể em trai mà không bắt tội em
dâu là vợ cố vấn Ngô Đình Nhu, khi bà nầy dám cả gan lên đài phát thanh phát
biểu những điều miệt thị Phật Giáo trái ngược với đường lối cũng như công trình
mà chính phủ đã thu xếp ổn định.
Ông Ngô Đình Nhu là người có tài nhưng lại
cao ngạo, không biết lấy lòng dân, lòng dân, lấy lòng đồng minh là ân nhân của
mình. Sở dỉ tôi nói một cách chắc chắn
như vậy là chính tôi biết rõ ràng 2 câu chuyện sau đây:
Nguyên trên Ban Mê Thuột là thủ phủ Miền
Cao Nguyên có 3 nhân vật quan trọng: Ông Tĩnh trưởng, Ông tướng thống lãnh Sư
đoàn và Ông Dân biểu (1 dân biều kinh và 1 thượng, nhưng ông DB Thượng coi như
nằm chơi xơi nước). Ông DB kinh độc nhất
đó là Ba tôi. Một ngày Tết năm nọ, 3
nhân vật quan trọng của Thủ phủ Miền Cao về chúc Tết Ông Cụ Diệm và ông
Nhu. Khi 3 ông đến gặp ông Nhu thì ổng
tiếp trên thềm, không mời vào nhà. Ông
Nhu đứng nói chuyện với 2 tay xỏ túi quân.
Nói xong câu chúc mừng nhau năm mới là bắt tay từ giả. Chính Ba tôi rất khen ngợi ông Nhu mà phải
thốt lời bất mãn với thái độ kiêu sa ngạo mạn của ông Nhu. Ba tôi coi ông Nhu như là con người kém văn
hóa, kém ngoại giao, giáo dục (nghĩa như là mất dạy).
Rồi một câu chuyện khác, khi ông Nhu lên
Ban Mê Thuộc làm lễ tiếp thu quân đội Fulro do Mỹ thành lập trên Ban Mê Thuộc. Buổi lễ tổ chức thật long trọng, nhiều quan
chức VN Sài Gòn và quan chức tòa Đại Sứ Mỹ và ngoại quốc, nhà báo quốc tế lên
rùm beng. Đáng ra đây phải là dịp VN tỏ
lòng biết ơn đồng minh Mỹ và các nước bạn.
Trái lại ông Nhu lợi dụng dịp nầy để tấn công Mỹ. Chính Ba tôi nhăn nhó nói rằng “Ông Nhu bậy,
nói quá, bề mặt các sĩ quan cao cấp Mỹ ngồi dự nghe ổng chưởi xéo…” Tôi hỏi ông
Nhu nói gì? Ba tôi cho hay ông Nhu dằn lên dằn xuống là “Fulro hãy hướng về Sài
Gòn, không được hướng đến Washington !
Làm thông dịch viên nói lại mấy ông Mỹ mặt rầu rầu cúi đầu.”. Ngoại giao như
vậy là hỏng. hỏng với thần với dân và với đồng minh nữa… Thêm vào bà Nhu lanh
chanh ỷ ta đây là “Bà Cố” nhảy lên đài Phát thanh chưởi Phật Giáo là làm
loạn…. Như vậy thì việc Mỹ yêu cầu Cụ
Diệm cho vợ chồng ông Ngô Đình Nhu ra ngoại quốc nghĩ mát cũng phải thôi. Đáng ra Cụ Diệm nên thay một cố vấn với nhiều
cố vấn khác.
Cụ Diệm chỉ biết hăng hái tích cực làm việc
ích quốc lợi dân, nhưng việc thông tin tuyên truyền cho dân chúng hiểu cái lợi
ích của công việc của Cụ thì hầu như không có. Đợi đến khi người người hiểu được điều lợi ích
thì sự bất mãn đã thấm sâu vào lòng dân lâu rồi. Tuy vậy dân chúng đa số vẩn yêu mến Cụ, nhưng
yêu mến không có nghĩa là không bất mãn.
Và chính Cụ Diệm không hề nói lên kế hoạch
trị quốc an dân tuyệt diệu của Cụ, nên giới trí thức và nhân sĩ lầm rằng làm
tổng thống một nước cộng hòa dân chủ quá dễ chẵng khác chi làm ông vua, 3 tuổi
cũng làm vua, thì làm tổng thống có khó chi, ai làm không được. Mà đã dễ làm thì chỉ có việc thay thế là xong
thôi, dễ quá? Vậy là cái họ muốn lên làm
TT thay ong Diện.
Sau cái chết của TT Diệm, giới trí thức
nhân sĩ Caravelle bất tài biến mất, làm dân chết thàm, và làm mất nước.
Chẳng phải một mình ba anh em Cụ Diệm chết
thảm, mà mấy chục ngàn người hay đúng hơn là mấy triệu người chết thảm theo
trong Cụ: Trong vụ Tết Mậu Thân, trong
vụ học tập cãi tạo, trong vụ vượt biển, trong các vụ đánh tư sản mại bản, đánh
trung tư sản, tiểu tư sản, đánh dân bánh gánh, bán gồng, buôn gạo, buôn tôm,
rồi chết trong những vụ tham nhũng kếch xù, trong các vụ dân bị cướp đất, cướp
nhà, trong các vụ biểu tỉnh chống giặc Tàu, các vụ thanh niên yêu nước bị đánh
đập tù đày vì làm nhạc làm thơ vv.. và vv… Và khủng khiếp và khốn nạn nhất là trong vu mất nước ngày nay.
Tôi chỉ xin sơ lượt như vậy, nếu có chổ
nào sai, thiếu, mong quý vị thông cảm và chỉ bảo.
Khi người Hoa Kỳ mới đến VN dưới thời TT
Ngô Đình Diệm, họ coi khinh chính quyền và QLVNCH vô cùng. Ông Đại sứ Mỹ ở Sài Gòn tự coi như là cấp trên
của TT Việt Nam, muốn gì là ra lệnh cho TT y như VN bị Tây bảo hộ trước kia. Ai cũng biết việc Cụ Diệm cổi áo từ quan lúc
làm thượng thư bộ lại (ngang hàng với thủ tướng chính phủ) cho vua Bảo Đại, chỉ
vì Cụ không chịu Tây thực dân ra lệnh. Vì vậy Cụ cũng không chấp nhận kiểu bảo trợ
của Mỹ như Tây ngày trước.
Khi TT Diệm tỏ rõ tư cách tự quyết của lãnh
đạo một nước độc lập thì Mỹ lại càng có nhiều hành động khắc bạc, bất bằng
lòng. Khác với phong cách Mỹ dối với
Nhật, vì hai quả bom nguyên tử đã làm tổn thương nước Nhật quá nhiều, và người
Nhật rất khéo léo trong ngoại giao.
Chúng ta cũng cần hiểu thành kiến của người
Mỹ về VN trong những năm sau 1954 trước đây và bây giờ hoàn toàn khác xa nhau
như trời với đất. Trước những hành động
của người Mỹ, TT Diệm cố hành động gấp để có một QLVNCH hùng mạnh hầu tạo một
lực lượng tự vệ độc lập hữu hiệu. Nhưng
người Mỹ vẩn khinh bạc QLVNCH không cung cấp khí giới tối tân. TT Diệm chống đối quyết liệt những lần Mỹ đề
nghị đổ quân vào VN, thả bom Bắc Việt và diệt rừng rú VN bằng thuốc độc Dioxin.
TT Diệm thường than rằng “Đánh giặc thì phải có
mưu lược chi, chứ thả bom thì dân chết oan, thả bom thì phá tan hoang đất nước!”
TT Diệm chống leo thang chiến tranh, người đã
nói nhiều lần rằng: “Mỹ viện trợ thêm khí
giới tối tân, LX và TC cũng viện trợ thêm khí giới tối tân. Mỹ đổ quân, thì Liên Xô và TC cũng có thể đổ
quân. Mỹ thả bom, LX và TC cũng có thể
thả bom. Đất nước VN sẽ trở thành chiến
trường của các siêu cường chơi nhau. Người chiến sĩ VNCH và cả người lính của CSBV
sẽ trở thành công cụ của các siêu cường, gà nhà bôi mặt đá nhau, và toàn dân VN là nạn nhân biết đến bao giờ mới
có hòa bình để có thì giờ xây dựng đất nước. Mà xây dựng đất nước là công việc thiết yếu
cần làm cấp bách. Vì muốn chống lý
thuyết CS thì phải xây dựng xã hội. ”
Vì vậy TT NĐD cương quyết không chịu leo thang chiến tranh, vì nếu leo thang
thì hậu quả vô cùng khốn nạn, VN phải gánh chịu nặng nề.
Cụ luôn nói: “Đánh
giặc thì phải có kế hoạch chi, chứ không thể thả bom, giết oan dân chúng, thả
chất chất độc giết hại đồng bào và phá tan đất nước ruộng nương, rừng rú, đê
điền BV.” Nhưng Mỹ vẩn muốn giữ nguyên ý kiến đổ quạn, thà
bom cả Miền Bắc lẫn Nam, phá rừng rú đồng bằng và khắp nơi bằng kịch chất độc
hóa học Da cam Dioxin để CSBV không còn nơi nương náu.
Sự quyết liệt của đôi bên khiến TT Diệm cảm
thấy mình không thoát khỏi gọng kiềm của Mỹ. Vì nếu không nghe lời, Mỹ dọa sẽ rút viện trợ.
Đã đi đến chổ căng thẵng. Trong phòng cụ Diệm ngủ trên một tấm ghế ngựa
(độc mộc người nam gọi là bộ ván), trên tường cao Cụ Diệm cho ghi câu: “Xin Chúa cho con dùng hết sức mình hoàn thành sứ mạng lo cho
dân Việt Nam hạnh phúc ấm no, nếu con không làm tròn bổn phận, thì xin cho con
lấy cái chết đền tội.”
CSBV cũng hay tin Mỹ sắp đổ quân và ném bom
nên lo sợ, có lẻ như vậy nên có sự môi giời của Pháp và Ấn Độ, cũng là dịp Pháp
muốn trả thù Mỹ tại VN. TT Diệm quyết
định:
“Thà chịu nhục xuống nước đi
thương thuyết điều đình với anh em còn hơn phải nhục nhả với ngoại bang.”
Đó là câu nói chính xác mà Ông Cụ đã lập đi
lập lại với ba tôi nhiều lần. Và tôi cũng thấy ba tôi trầm ngâm chấp nhận câu
nói.
Ông LXN nói rằng TT Diệm phản bội đồng minh
là phản bội làm sao? Đồng minh hiếp đáp,
lấy hết quyền tự quyết quốc gia dân tộc của VN, người ta không cho lấy thì gọi
là người ta phản bội sao? Sai. Đâu phải như Hoa Kỳ cố tình bất ngờ nhường
VNCH cho CSBV, rút quân bỏ chạy mà ngay cả quân đội Mỹ ở VN cũng không hề hay
biết trước. Đó mới chính là kẻ phản bôi
đồng minh một cách độc ác.
Khi đất nước VN có đủ sức chống giặc chỉ
cần khí giới, thì Mỹ đòi nhất thiết đổ quân, thả bom cho được, không cho đổ
quân thì giết lãnh tụ đồng minh để thi hành việc đổ quân. Vậy mà
khi đất nước VN rất cần quân đội Mỹ, thì lại tự động quyết định đùng đùng rút
quân chạy đột xuất cắt mọi viện trợ, lại giết hại biết bao triệu người đạp nhau
chết chạy theo họ. Đất nước VN như là
nơi vô chủ sau khi TT Diệm bị thảm sát. Mỹ
muốn vào ra lúc nào, tự do, muốn dâng cho ai thì cứ làm ngay cả TT Thiệu cũng
chẳng hề hay biết gì, u mù một cục, rồi bỏ chạy, chứ không biết tối thiểu tổ
chức cho dân di tản, đi tị nạn như năm 1954.
Vì sau TT Diệm, Mỹ xem các lãnh đạo khác như là vua bù nhìn. Vậy ai là kẻ phản bội. Giúp người không phải là vú nuôi trẻ em, bảo
sao nghe vậy, thì lãnh đạo đất nước làm gì.
Nhờ mấy ông Đại sứ Mỹ làm tổng thống VN cho rồi.
TT Diệm là người có con mắt nhìn xa, như là
một đấng tiên tri, giúp cho đồng minh Hoa Kỳ khỏi tốn xương máu, tiền của, khỏi
nhục nhả, khỏi phải đi van xin với CSBV sau đó để được ngồi ngang hàng, và CQ
VNCH ngồi ngang hàng với MTGPMN, thật là bao cái nhục. Khi người ta đến mời mình nói chuyện ngang
hàng hay còn có thể nói là tay trên vững vàng, thì lên án người ta bán nước cho
CSBV. Rồi sau đó lại chạy đi lạy lục
người xin nói chuyện với dầy tớ của họ.
Cái nhìn của TT Diệm rất sáng suốt, đến sau nầy Tây Đức và Đông Đức đã
bắt chước, rồi nay đến Nam Hàn và Bắc Hàn cũng đang mong mỏi theo cùng chính
sách.
TT Diệm từ hai bàn tay trắng đi lên, hảnh
diện với tiền đồ dân tộc, người chỉ cần khí giới, chứ không cần quân Mỹ đổ bộ,
đủ thấy Cụ đã nắm chắc lực lượng tự quyết sẵn sàng ăn thua đủ với CSBV. Trong lúc đó CSBV lại đã sợ Ấp chiến lược,
rồi nay lại sợ bom. Nếu đê-điền Miền Bắc
bị bom thì còn gì là đời sống đồng bào. Hai
nhà lãnh đạo đều bị kềm kẹp, đều biết đâu là quyền lợi của Tổ quốc, dâu là sự
tồn vong của nòi giống, của một quốc gia chia hai. Hai anh em bỉ yếm thế đến cùng cực, đã tỉnh
ngộ. Làm một con người, cũng như một
quốc gia phải biết khi cần tiến thì tiến, khi cần lùi thì lùi, khi cần ngừng
thì phải ngừng, đó mới là mưu cao chiến lược. Không lẻ cứ dậm chân tại chổ đánh nhau lê thê
mãi sao?
Giả thử như nếu anh LXN đánh phá tôi, thì
tôi cũng đánh phá lại; nhưng khi anh muốn thảo luận tử tế với tôi, tôi cũng rất
vui vẻ để thảo luận với anh. Cuộc đời là
như vậy. Tâm lý con người chỉ là một. Ai dầu gian ác đến đâu cũng biết tìm ngỏ sinh,
ngỏ sống, ngỏ khôn khéo, ngỏ an bình, ngỏ lợi lộc mà đi, biết tránh ngỏ thua,
ngỏ sình, ngỏ nhục, ngỏ tử chứ.
Cụ Diệm đã từng biết tâm lý cụ Hồ nhiều, đã
từng giao thiệp với nhau, đã từng được cụ Hồ mời chấp chánh nhưng cụ Diệm từ
chối. Cụ Diệm cũng đã từng bị cụ Hồ bắt
bỏ tù, nhưng phải thả ra. Cụ Diệm đâu xa
lạ gì chính sách thực dân của Pháp và càng không xa lạ chính con người cụ Hồ
cũng như lý thuyết CS của cụ ấy. Cụ Diệm
chống đối lý thuyết và chế độ CS nhưng Cụ rất thương người dân VN Miền Bắc đã
phải sống dưới chế độ CS. Tình hình di
tản năm 1954 đã chứng minh dân Miền Bắc rất sợ CS, có dịp là họ chạy vào Nam,
ngay cả sau 30/4/75, đa số dân BV đề tìm cách vào sống trong Nam. Ngày nay dân Miền Bắc vẩn tìm cách vào Nam kiếm sống
dầu không nhà ở không nơi nương tựa.
Với bao kinh nghiệm trước việc dân Bắc vượt r72ng trèo núi hiểm nguy
vào Nam, Cụ Diệm đã nghiên cứu rất kỷ và chắc chắn, nắm trong tay: Khi hai miền giao lưu, giao thương với nhau, khi
cánh cửa Nam Bắc mở ra…. Cuộc sống tự do
hạnh phúc no ấm của dân Miền Nam sẽ chẵng những kéo người Miền Bắc vào Nam cả hàng
chục triệu, mà còn có khả năng làm thay đổi chế độ CSBV (sự thật như đã xầy ra
với CSVN đổi mới vào năm 1985). Cụ Diệm
có cao vọng Miền Bắc sẽ nhanh chóng đổi mới dần, rồi sẽ chối bỏ chế độ kinh tế
CS để theo kinh tế Miền Nam .
Rồi từ đó theo chế độ VNCH dễ dàng. Và sự thật kinh tế CSVN và Tàu đã đi như
vậy. Nhưng hiện chỉ còn thiếu một bước
nhân quyền. Nhưng với hoàn cảnh thời Cụ Diệm
thì mọi việc sẽ xẩy ra mau chóng và hiền hòa, còn hơn xa Hồng Kông và Tàu hiện
tại, vì chính Miền Nam thời đó đang nắm thế thượng phong với sự hiện diện của
Mỹ với bom và Dioxin.
Chúng ta cần thấy rõ những năm 1945-54,
toàn dân VN chưa hiểu rõ chế độ CS là như thế nào. Nhưng đến năm 1962 nghĩa là sau bao vụ Cải cách ruộng đất, Nhân
dân Giai phẩm, sau 8 năm sống khổ cực, bị giết chóc, đày đọa dưới chế độ CSBV
và chiến tranh nồi da xáo thịt, nhân dân BV đã hiểu quá nhiều CS là như thế nào.
Nay lại thêm bị thả bom và chất độc hóa
học thì tan nát BV còn gì nữa cho dân. Lại
thêm ông HCM bị TC đòi hỏi đủ thứ, kiềm chế bên ngoài, và đàn em thì lộng hành
bên trong, sống chết chưa biết ngày nào.
Mà khi Miền Bắc tan nát quá
thì TC sẽ lấy cớ đổ quân qua giúp và xâm chiếm Bắc Việt và tiến đánh Miền Nam luôn.
Tôi xin quý vị khách quan mà nghe tôi kể
câu chuyện thật sau đây: Mấy ông tướng cao cấp CSVN đến khám bệnh tôi, kề rằng:
“Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai cứ năn nỉ với cụ Hồ Chi Minh là họ sẵn sàng đem
quân giúp giữ Bắc Việt để cụ Hồ thông thả đưa hết quân vào đánh chiếm Miền Nam.
Âm mưu của TC quá rõ, nên CSBV sợ. Nhưng trước sau cụ Hồ vẩn trã lời: “Nợ tiền,
nợ vàng còn trã được, nợ xương máu biết lấy gì trã.” Cụ Hồ không muốn cỏng rắn cắn gà nhà, cũng như
Cụ Diệm không muốn Mỹ đổ quân để mất chính nghĩa.
Cụ Diệm cương quyết không đem voi về dày mã
tổ. Nếu cụ Diệm chịu nhịn, lòn cúi Hoa
Kỳ thì ngoài cái nhục Cụ bị trị, Cụ còn phải chịu cái nhục nhìn đất nước tan
hoang. Đó không thể gọi là con đường cứu nước, là bổn phận của một nhà
chính trị vương đạo. Có ai thấu hiểu cho
chăng ? Và cụ biết trong hoàn cảnh Miền
Bắc tan hoang, TC có thể thừa cơ xuống đánh chiếm, mà sự thật đã diễn ra với 2
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Cụ Diệm
không nghe lời Mỹ, tuy rằng Mỹ vốn phục Cụ Diệm, nghĩ rằng khi cần chỉ tạm thời
truất phế Ông Cụ mà thôi.
Người cố vấn là Mỹ. mà lại đi truất phế người
mình cố vấn cho, là tổng thống dân cử của một nước độc lập, thì đó thật là bất
hợp pháp, thật là tội lỗi. Việc hai anh
em TT Diệm bị giết là do Dương Văn Minh chủ trương. Vì chúng biết khi Cụ trở lại chấp chánh thì
quyền lợi của họ không còn. Hai an hem
chết thảm, vậy chúng ta thì sao, chúng ta sống thảm, chúng ta nhục nhã nhìn đất
nước băng hoại, tan hoang, bì quân xâm lăng dày xéo. Chúng ta đâu được cái phước chết thảm, khỏi
nhìn thấy bao cái nhục nhà từng giây phút như ngày nay. Có đúng không ? Thưa Quý vị.
Cụ Diệm biết rõ Hoa Kỳ rất cần có mặt tại
Đông Dương vì quyền lợi và an ninh của Hoa Kỳ và đồng minh, vì vậy Hoa Kỳ mới
dành Pháp nhảy vào Đông Dương, làm Pháp phải hậm hực. Vậy yểm trợ VNCH là điều Mỹ cần thiết để ngăn
làn sóng TC từ bắc tràn xuống Đông Nam Á. Hai quả bom nguyên tử là bắc đắc dĩ để Hoa Kỳ
bao vây phía đông TQ và HK cần đặt cơ sở quân sự bao vây TC và LX phía Nam . Vì vậy Hoa Kỳ không bao giờ muốn rút quân, bỏ
yểm trợ quân sự cho TT Diệm. Đó là
chuyện khó thể nào xẩy ra, vả lại Cụ Diệm là người không cho Mỹ đổ quân kia mà.
Nói chi đến việc sợ Hoa Kỳ rút quân, khi
đó đâu đã có quân mà rút. Cụ Diệm chỉ
cần yễm trợ khí giới. Ngoài ra Pháp vẩn
thèm thuồng nhảy vào hoặc viện trở khí giới cho VN. Tôi không là quân nhân, nhưng qua nhiều ý kiến
được nghe thì QĐHK không thích hợp trong chiến tranh du kích VN. Bao an hem bà con của tôi đi lính đều kể lại rằng,
ra trận quân đội Mỹ lính quýnh lắm, không nắm được đâu là địch, lại hay dội bom
bất tử lên đầu quân đội VNCH rồi xin lỗi vì lầm.
Về vấn đề hòa hợp hòa giải thì
phải nói một cách thực tế là có 5, 7 phương cách:
I- Hòa giải như đứa con hoang đàng trở về với cha mẹ, dù cho cha
có trách mắng, đánh đập, cho làm thân tôi mọi cũng chịu. Như câu chuyện trong
Phúc Âm thì chỉ có Chúa tượng trưng cho người cha nhân lành nâng niu âu yếm đứa
con hư hỏng trở về đàng ngay thật. Đó là
sự Hòa giải của người CG chối bỏ Thiên Chúa đi theo làm tôi ma quỉ, mà nay trở
lại ăn năn; bước vào Tòa Giải tội. Đó là sự hòa giải xin tha và ăn năn trở lại sẵn sàng đặt
mình làm kẻ qui phục. Chỉ có Thiên Chúa nhân lành. Chế độ CS thì không phải là
người cha nhân lành.
II- Ví dụ như một đảng chính trị, muốn chia
quyền tước, chia ghế với ĐCSVN, thì đó là hòa giải chia ghế và danh vọng: Đó là trường hợp
Từ Hãi nghe lời kiều mà đi hòa giải để phải chết đứng oan uổng than tướng tài
và làm khổ người vợ yêu dấu.
III- Sự hòa giải của hai vợ chồng hay đôi bạn
bạn thân tình gây gổ nhau, đánh chém nhau. Nay cảm thấy hối hận làm lành lấy
lại tình bạn. Đó là hòa
giải tình cảm và tha thứ: Đây là hòa giải để tránh ly dị của vợ chống, 2
bên phải nhịn nhục nhau để chung sống hòa bình.
IV-
Ví dụ
người chồng bỏ vợ ra đi để lại bầy con. Người vợ giận chồng đổ tất cả lòng giận
dữ lên con cái. Người chồng vì thương hoàn cảnh của con cái, trở về hòa giải
chung sống với vợ đề sửa sai người vợ, trông nom, cứu khổ đàn con , thì đó là hòa giải yêu thương và đắp đổi.
V- Nếu một công ty làm ăn sinh mâu thuẩn, phải
chia hai, từ vốn liếng nhà cửa đến nhân viên đều chia cân phân. Hai công ty nhỏ
lại kình địch nhau, đánh chém nhau vì tham lợi, sinh tàn phá lẩn nhau. Nay họ
tỉnh ngộ, quyết tâm hòa giải để không phá hại nhau, làm hòa trong tương kính để
xây dựng cho mổi công ty, đó là hòa giải xây dựng riêng rẻ.
VI-
Khi
hai phe thâm thù cố tình hạ độc thủ giết nhau, tuy nhiên phe nào cũng cố sức
phát triển ngang nhau để tiêu diệt đối phương. Nhưng đều bất lợi cho nhau đến sức cùng lực
kiệt, hết có tương lai, hết có đường giải thoát trước đau thương phải chịu, lại
nguy hiểm vây quanh. Vốn liếng hai bên
chẵng ai kém ai. Nên người ta xét lại, quyết
chí nhịn nhau, tôn trọng lẫn nhau, thay đổi đường lối, hy sinh vì quyền lợi của
mình để chọn một con đường sinh tồn cho cả đôi bên. Gia tăng tính khả thi, khả năng thích ứng cho
việc giao bang, bắt tay nhau vì quyền lợi thiết thực, cần thiết của mổi phe. Đặc biệt ở đây là giao bang vì quyền lởi chung
chứ không sống chung hòa bình, dứt khoát là không chung một mái nhà, một quốc
gia: Đó là hòa giải giao bang trong danh dự để phát triển riêng tư
cho mổi phía.
Chính TT Ngô Đình Diệm đã chọn phương thức hòa giải bang giao
trong danh dự để phát triền ‘VI’, để xây dựng cấp bách đất nước, lo giữ vững
nền độc lập DCCH Miền Nam với một QLVNCH hùng mạnh và với sự giúp đở của người
bạn đồng minh sẵn sàng có cái đầu sắt cứng để đề phòng mọi bất trắc lường lọc
của đối phương.
Cụ Diệm đã thật long bày tỏ với Mỹ, nếu công
việc thương thảo bang giao với CSBV không thành thì lúc đó người sẵn sàng để
Hoa Kỳ muốn làm gì thì làm… đổ quân ném bom, thả chất hóa học … toàn cỏi VN như ý, và Cụ Diệm cũng tỏ bày
điều kiện nầy cho CSBV biết để họ phải lo sợ mà giao bang cho thật tình đứng
dắn. Cụ
Diệm đã rất khôn ngoan, khéo lợi dụng hoàn cảnh và sáng suốt trong chiến thuật
giao bang.
Nhưng khổ thay, người Mỹ vì khinh người VN mà sinh ra
mặc cảm tự cao là phải nghe theo người khác, phải nghe theo ý kiến giao bang
của Pháp là nhục. Dành Pháp nhảy vào rồi
lại phải cúi đầu thua ý người ta. Không được. muốn giao bang, thì là người Mỹ
tổ chức. Và họ đã tỏ chức năm 1973,
nhưng ôi thôi, mấy ông Mỹ lầm rồi, còn đâu TT Ngô Đình Diệm mà giao bang. Mỹ
tưởng dung ông Thiệu hay ông Dương Văn Minh để nói chuyện với CSBV ư. Khổ quá!
Sao mà mấy ông Cờ Hoa tối tăm quá vậy. Rồi lại bị bọn gián điệp Tây, Tàu, BV ‘xúi
giặc’, nói xấu Cụ, gán ghép nhiều điều để tình hình tốt lành mà phải đi đến đổ
vở thê thảm, tàn tệ nhất nhất trần gian như VN ngày nay!
Tổng Thống Ngô Đình Diệm tự tin
ở con đường chiến thắng CSBV trên bình diện xây dựng xã hội DCCH ấm no, sung
túc khác với lý thuyết CS, hơn là chiến tranh nồi da xáo thịt. Vì người tin chắc VN rồi sẽ như các xã hội văn
minh Mỹ, Pháp, Canada, Anh Quốc…. có đảng CS nhưng không bao giờ biến thành
XHCNCS được. Đây là chương trình vừa
chống lý thuyết CS hữu hiệu bằng xây dựng đất nước mà TT Ngô Đình Diệm đã đề ra và quyết tâm thi
hành. Người đã trình bày với Hoa Kỳ
nhưng họ vì mặc cảm mà cố tình coi thường. Đồng thời TT Diệm cũng tự tin xây nên bức
thành trì rõ ràng kiên cố buộc CSBV phải giữ đúng lời cam kết với sự hiện
diện của Mỹ, với bom và chất độc Dioxin..
Và đây chính là một chương trình rất hữu
hiệu mà TT Diệm đã tâm sự với Ba của tôi. Nhưng người Mỹ vì long tự cao, vì mắc
cở, không muốn bị coi là phải nghe theo lời người VN dù là lời của một vị tổng
thống, vì thế nó không trở thành văn bản. Tuy nhiên Cụ
Diệm vẩn tin Mỹ phải làm theo chứ không còn lựa chọn nào khác được nữa, nên Cụ
cứ mặc nhiên tiến hành, hy vọng rằng khi có sự thành công cho Mỹ thấy, ắc Mỹ sẽ
đồng thuận.
Với cái giá nầy Cụ
Diệm không lo sợ CS giết hay bắt cóc hai anh em Cụ, khi cụ tay không bước vào
rừng Ban Mê Thuộc gặp phe đại diện CSBV.
Cụ Diệm đích thân ký kết thỏa thuận hòa giải là để toàn dân VN chóng
thoát cảnh nồi da xác thịt và để kiến tạo hòa bình cho Tổ quốc đau thương và
xây dựng Miền Nam
nói riêng và toàn quốc nói chung. Đó
chính là mục đích đời sống chính trị của TT Diệm. Chiến tranh chỉ là sự vạn bất đắ dĩ, càng sớm
chấm dứt càng có lợi.
Chỉ có như thế TT Ngô Đình Diệm
mới thật sự thấy mình có sứ mệnh thiêng liêng trong cuộc đời hy sinh vì dân vì
nước của Cụ. Vì Cụ dấn thân làm việc vì
no ấm và thịnh vượng cho nhân dân, và vì phát triển cho đất nướcc, chứ Cụ không
hề muốn nhận lời lãnh đạo VN để đương đầu vào một cuộc nội chiến phi lý với
CSBV mà không thấy đâu là bến là bờ.
Người ta thường
nói là “Nói mà không làm làm là nói dối, là phĩnh phờ (như Obama là một), làm
mà không nói là quá thật thà. (đó là trường hợp TT Ngô Đình Diệm là hai). Vừa thuyết phục nhân tâm vừa làm mới là khôn
(McCain-Palin là ba). Cụ Diệm thiếu
tuyên truyền cho dân thong hiểu mà đồng cảm với Cụ, đó là một thiếu sót chiến
lược dẩn đến đại bại cho VN như ngày hôm nay.
Cụ Diệm đã coi thường toàn dân, đã không biết mọi chiến thắng là cần ở
long dân. Cụ đã khiếm khuyết trong việc
tôn trọng ý dân, trong khi bốn mặt kẻ thù tuyên truyền láo khoét trên toàn dân
để hại chính thể của Cụ. Chính đó là cái
mất mát to lớn của Cụ Diệm mà cũng là cái mất mát lớn lao của chúng ta, của Tổ
quốc và dân tộc VN.
Đường
lối của cụ Diệm làm cho BV mừng rở dù họ là người gây chiến đầu tiên. Vì CSBV sợ bom thả đê điền và chiến tranh hóa
học của Mỹ. Đã hao quân tổn thất quá
nhiều, lại cũng phải lòn cúi vay mượn chịu nhục với Liên Xô và Trung Cộng. CSBV cần hòa bình để xây dựng Miền Bắc. Nếu họ thật tình muốn chiếm Miền Nam thì cũng
cần có thì giờ, chưa vội. Phía
Nam, Cụ Diệm biết chắc chắn trong thời gian đó, Cụ quyết định xây dựng gấp,
biến Miền Nam thành một nước giàu mạnh, thịnh vượng, toàn dân no ấm hạnh phúc.
Miền Nam sẽ tiến nhanh hơn Miền Bắc về
mọi phương diện. Và với bang giao, hiệp thương, sự thông tin giữa nhân dân 2
miền sẽ tự phát, người dân Bắc Việt sẽ tìm vào Nam . Và điều mà cụ Diệm tin chắc là ngay cụ Hồ cũng
có thể bỏ thể chế CS để khỏi bị LX. TC và đàn em bao vây áp chế nặng nề vào
thời gian đó.
Và
như vậy, đến ngày tổng bầu cử toàn quốc, thắng lợi chắc chắn sẽ về phe DCCH
Miền Nam
dễ dàng 100%. Như vậy nếu TT Diệm được đồng
minh ủng hộ hay ít nhất đừng phá đường lối của Cụ, và không bị bọn tướng tá
tham tiền phản bội thì chúng ta có nhiều cơ may sống trong một nước DCCH độc lập
tự do hạnh phúc thật sự và tránh thoát mọi xâm lăng tàn khốc của bọn Tàu Hàn dã
man.
Chính
Hoa Kỳ vì tự ái, tự cao, vì coi khinh ý kiến giao bang huy hoàng của người TT
Diệm (1963), mà sau đó đúng 10 năm
(1973) họ cũng bắt chước giao bang, nhưng rất đáng xấu hổ là trong một phong
cách nhục nhã: Đó là Hoa Kỳ đã bắt chước
Cụ Diệm bang giao, bắt chước Cụ Diệm “không cho đổ quân” tức họ “rút quân”. Nhưng
hành động của Hoa Kỳ lại không đúng lúc nên đã đưa đến thất bại hữu tình hay vô
ý khiến đất nước VN lâm vào cảnh điêu tàn thậm tệ. Như khi người ta no, lại bắt ăn, lúc đói lại
cất dấu hết cơm gạo.
Vả
lại vào thời đó không thiếu bọn tay sai thực dân Mỹ muốn đàn áp TT Diệm theo ý
nó. Hoa Kỳ cũng ganh tị với các nước
nhất là Pháp xen vào việc hòa giải BV và NV. Vì nếu thành công thì Mỹ sẽ mất mặt với quốc
tế và Pháp lại được danh thơm. Hoa Kỳ
muốn nếu có bang giao HH HG thì phải Mỹ là người chủ trương mà thôi chứ không
phải là Pháp.
Ông LXN đã chỉ
nghĩ rằng TT Ngô Đình Diệm đã áp dụng phương thức hòa giải “I” nên ông mới cho
rằng: “Cụ Diệm hòa giải với cụ Hồ... Cụ Diệm hiệp
thương với CSBV, Bắc-Việt sẽ thống-nhất Việt-Nam”…tức là “Cụ Diệm muốn dâng
miền Nam cho CSBV” ….CSBV sẽ
đã nuốt chửng Miền Nam
sớm hơn”…. “TT Ngô Đình Diệm mắc mưu CT Hồ Chí Minh (??!!)…”
Ý kiến trên của
LXN hoàn toàn là một sự hiểu lầm, một suy nghĩ rất tầm thường trong chiến lược
và chiến thuật bang giao của Cụ Diệm. Đó
là sự suy nghĩ của ông LXN và cũng là của rất nhiều người trên nửa thế kỷ nay,
thật là một điều rất đáng tiếc. Vì vậy
vừa qua khi nghe tin TC sắp đánh chiếm VN, tôi đã cấp kỳ nói đến việc làm hòa
với CSVN đề cứu nước và cứu vụ TKS và DCCT-Thái Hà, cứu dân oan, và tôi tuy
thảo sơ vài nét nhưng rất chi tiết về chiếc giảm kình địch và gia tăng quyền
lợi của đôi bên như trong phương thức 6. Nhưng người ta hiểu lầm ngay là phương
thứ “I”, chỉ muốn vơ đủa cả nắm, nên vài người cho rằng Hòa giải là đầu hàng là
tự sát, và họ vu oan cho tôi là CS nằm vùng.
Người ta còn vu cho tôi là thi hành NQ 36, trong khi tôi đã nói đến
chuyện đối thoại khoáng đạt với CSBV trong tinh thần tôn trọng lẫn nhay từ
tháng 11 năm 1991 tại Houston trước mặt 45 vị lãnh đạo các mặt trận, tổ chức,
đảng phái chính trị tôn giáo (có bào đăng về vụ nầy).
Chắc
chắn một ngày gần đây Hoa Kỳ và CQ CSVN sẽ điều đình với nhau để NVQGHN hòa hợp hòa giải với CQ CSVN. Chính quyền HK sẽ thông báo cho đảng VT sửa
soạn lên đường về nước HH HG với CSVN. Thử hỏi chính phủ của ông Đào Minh Quân là
cái thớ gì, đã làm cái việc “đạp mặt HCM” có dành được với VT không ? Và còn các đảng trong nước thì sao? CSVN sẽ luôn ưu tiên với đảng phái trong
nước. Nhưng có thể Hoa Kỳ có viện
trợ để đòi hỏi. Lúc đó có ai dám lên tiếng chống kế hoạch của
bang giao của Hoa Kỳ không ? Chắc chắn
không ? Vì đó có thể là điều kiện Mỹ
giúp VN lấy lại 2 quần đảo HS TS và chống trả TC không cho xâm lăng VN. Và những cuộc biểu tình ở hải ngoại chống các
nhà lãnh đạo của đảng và của CQ CSVN, Hoa Kỳ có còn cho tự do thi hành nữa
không? Chắc chắn là không?
Vậy thì cái việc
Mỹ xách tai, kéo cổ đảng VT đi làm HH HG là theo cái phương thức nào? Đó là theo phương thức hòa giải “II”. Vì vậy ngày nay đảng VT chỉ có một phương
cách ngồi chờ sung rụng, chờ Hoa Kỳ nấu cơm dọn cho ăn. Điều nầy chứng tỏ họ toàn là những người bất
tài…
Sự kiện đảng VT
ủng hộ NCT chính cũng trong tinh thần đó. Theo tôi từ lúc đầu đảng VT cũng có thể bị lầm
NCT như những người khác, nhưng lỡ lầm thì cho lầm luôn, như thuyền đã đóng
ván, thôi thì im cho nó xong, nếu không thì bể mặt, mất niềm tin với Hoa
Kỳ!!! Chỉ còn lại cho NCT ngồi chơi xơi
nước cho qua ngày mà che dấu mọi mưu toàn bị NVHN đập bể. Tất cả đều lầm là lầm phĩnh được CĐNVHN. Người ta tưởng sẽ được một anh chàng NCT hùng
biện như Obama, bất tài cũng không can gì, miễn phĩnh được đồng bào hải ngoại
rằng đó là một Đại thi hào chống cộng nổi tiến thế giới, để làm thần tượng lôi
kéo CĐNVHN thâu về một mối. Vì vậy VT ôm
cứng NCT như lãnh tụ tương lai sáng ngời, nhưng rồi đành bỏ xó bảo vệ NCT để
giữ mặt giữ mày.
Nhưng
những bộ óc thông minh của NVHN suốt trong 13 năm nay vẩn không ngừng đặt nghi
vấn, thận trọng điều tra nghiên cứu. Cần
đến 13 năm mới phanh nhui ra giả mạo, đạo văn, phĩnh gạt CĐNVQGHN một cách tinh
vi của bọn người đương phân trách nhiệm bao vây ủng hộ NCT.
Nhờ đó NCT mất hết
cơ hội lôi kéo CĐNVHN. Và như vậy đảng
VT cũng thất bại trong việc nuôi dưỡng thần tượng. Người Mỹ cũng không thể nắm đầu CĐNV đi làm
cái vật bung xung theo lệnh Mỹ nữa. Công
lao của NVHN, các vị nghiên cứu về Nguyễn Chí Thiệm giả, dỏm, đạo văn không
phải nhỏ, tôi cũng hân hạnh đã góp công.
Hiện tại CĐNVHN
vẩn có quân lực và vủ khí, có dân trong và ngoài nước. Quân lực và vủ khí ư ? Đó là gì vậy?
Thưa đó là những cuộc biểu tình vĩ đại, người ngòi bút, những ảnh hưỡng
của NVHN trên các quốc gia nơi họ sinh sống, những nghiên cứu ráo riết về mọi
vấn đề mà đặc biệt một vấn đề tuy có vẻ như xa vắng nhưng thật tình tầm quan
trọng của nó rất lớn là vấn đề tìm ra sự thật của NCT dỏm.
Ông Việt thường
rất thông hiểu, chí lý khi nói rằng lúc nầy đúng là lúc cần phải đưa vấn đề NCT
ra, cần phải lột mặt nạ của NCT hơn bao giờ nếu không thì hỏng to, nếu không
thì sẽ quá chậm trể.
Không lẻ người VN
suốt đời muốn làm nô lệ, hết Tàu, Nhựt, Tây, Liên Xô, Tàu, Mỹ, Tàu, Mỹ mãi mãi
sao? Gương của TT Ngô Đình Diệm để lại,
Mỹ đòi đổ quân, rồi lại rút quân. Mỹ cấm VNCH bang giao với CSBV, nhưng rồi Mỹ
lại tự hạ mình đi thương thuyết với CSBV và VNCH thì đối mặt như bù nhìn với đầy
tớ của CSBV là MTGPMN. Ôi! Nhục nhả làm sao?
Rồi mấy chục năm nay,
Mỹ bang giao với Trung Cộng; Đài Loan bang giao với Trung Cộng, Nam Hàn bang
giao với Bắc Hàn, Đông Tây Đức thống nhất trong thế giới tự do. Chỉ còn lại NVQGHN khắp nơi trên thế giới mà
đặt biệt là tại Hoa Kỳ coi như bị lạc lỏng mà không biết, vì thấy được tự do
chưởi CSVN, tự do biều tình chống các nhà lãnh đạo CSVN, tưởng như là thành
công rỡ ràng. Nhưng tất cả những cái đó
không được xử dụng đúng chổ, vẩn không đem lại kết quả thực tiển nào cho đến
khi Mỹ ra lệnh dẹp vì ngoại giao quốc tế.
Tại sao chúng ta
NVQGHN không biết tự quyết trong và trước sự giúp đở của đồng mỉnh mà cứ chia
rẻ nhau dành hơn thua, phĩnh phờ, gây gổ mắng chưởi nhau, ngồi chờ sung rụng,
ngồi chờ Hoa Kỳ ra lệnh thì OK, mà không biết phục thiện, không biết tìm một
hướng đi danh dự cho bản thân CĐNVHN và cho đất nước, cho đồng bào đang kêu cứu
chúng ta ở quốc nội.
Như hai phe muốn
hùn vốn liếng làm ăn để cùng có lợi cho cả đôi bên, thì chúng ta cần vốn. Ngày
xưa TT Ngô Đình Diệm có vốn nhiều hơn hoặc ngang hàng với cụ HCM. Vậy thử hỏi bây giờ chúng ta có vốn liếng gì
không ? Thưa chúng ta tuy không còn có đất nước, nhưng chúng ta có vốn liếng
rất nhiều. Tuy chúng ta không có nửa
nước VN như TT Ngô Đình Diệm ngày xưa, nhưng chúng ta có thể có cả thế giới tự
do nhất là các quốc gia mà người Việt hiện đang sống và làm việc.
Trên thế giới nầy
chưa có quốc gia nào giống chúng ta. Do Thái mất nước rồi đi sống lang thang
khắp nơi. Chúng ta vẩn còn nước VN và
chúng ta đang sống và thành công khắp 5 châu 4 bể.
Chúng ta có thể đi
chiêu bài thứ V và VI mà TT Ngô Đình Diệm đã vạch sẵn. Một bực thiền sư Triết gia Nhật bản đã nói:
“Mổi người Nhật chỉ là một hột cát, nhưng nhiều hột các tụ lại làm nên thành
trì. Mổi người VN là một hòn kim cương, nhưng nhiều người VN họp lại thì thành
đống bùn”, quả không sai.
Để kết thúc bài trã
lời 3 bức thư của ông LXN hôm nay, tôi xin trích 2 câu nói mà tôi lượm bên dưới
các bức thư của ông LXN như sau:
Trích: “Theo cuốn
hồi-ký “Nghĩa Bỉển Tình Sông (Hai Mươi Năm Binh Nghiệp”trang 443 của Tôn Thất
Đính (Cựu Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ, Thượng Nghị Sĩ VNCH), “…..Tổng Thống Ngô
Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu lại phạm vào một lỗi lầm ngoại giao to lớn là
khước từ sự giúp đỡ về an ninh của Đại Sứ Mỹ Cabot Lodge, mà lại chạy vào nhà
Mã Tuyên là Trung Tâm Liên lạc xưa nay của ông Nhu với Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam. Không phải cuộc binh biến 1-11-63 đã đưa đến cuộc thảm sát 2 ông, mà
chính quyết định liều lĩnh này đã làm cho 2 ông gánh lấy thảm họa!
Sao lại đi đến một trung tâm liên lạc với cộng sản mà Mỹ đã biết từ lâu
rồi!” Hết trích.
Vu khống. Ngoài ra
một tướng lãnh VNCH gốc lính khố xanh khố đỏ thực dân Pháp, lại ăn hối lộ ngoại
bang Mỹ để đi đâm thuê chém mướn Thủ lãnh quốc gia tài đức nhất của đất nước
mình, rồi sau đó nhờ tài hối lộ và đâm thuê chém mướn mà lên làm bộ trưởng Bộ
Nội vụ, thì quốc gia đó không mất tiêu đi thì mới là chuyện lạ. Sao không ai
lên án những tên Việt gian bán nước như vậy.
Trích: “Ngày
1-11-1963, các tướng QLVNCH phổ biến trên đài tin tức về các cuộc gặp mật giữa ông
Nhu và cộng sản để mong dân chúng hậu thuẫn trong việc lật đổ chính phủ Diệm… Nhiều năm sau đó, vào ngày 1-11-2001, tờ
Newsweek đã đăng tải một bài với hình của Tổng Thống Diệm, bình luận rằng Hành
pháp Kennedy vào năm 1963 đã khám phá ra rằng Diệm và Nhu là "công cụ của
cộng sản" nên kết quả là họ phải lật đổ chính phủ Diệm..." Hết trích.
Một Đại siêu cường
của thế giới tự do, đã đi hối lộ “bọn côn đồ đáng nguyền rủa, (lời của tổng
thống Mỹ Lyndon B. Johnson)” để bọn “bọn côn đồ đáng nguyền rủa” đó đâm chém vị
Thủ lãnh đồng minh tài ba mà mình tình nguyện giúp đở, nợ xương máu nầy Hoa Kỳ
sẽ trã lẻ trước mặt Thiên Chúa.
Để trã lời hai câu
trên đây, tôi xin nói rằng: Khi những kẻ
đi hối lộ, và ăn hối lộ, đồng là một bọn tham nhũng ô danh nhất thế kỷ, phạm
một tội hình sự quốc tế tầy trời, để giết một vị tổng thống trong sạch, tài
đức, quyết tâm dành sự tự quyết quốc gia cho dân tộc mình, mà tự bào chữa mình
thì chúng chỉ nói những lời gian dối quỉ quyệt để chữa mình và vu khống.
Xin xem bằng chứng của bọn hối lộ và bọn ăn
hối lỗ dơ nhớp để giết lãnh tụ của mình như sau đây:
Xuất xứ: www.buinhuhung.comTrích { Trần Văn Đôn nằng nặc đòi Mỹ chi tiền rồi mới hành động: Đại sứ Henry Cabot Lodge gởi công điện ngày 30 octobre 1963 cho Phụ tá An ninh Quốc gia George Bundy: "As to request from the Generals, they may well have need of funds at last moment with which to buy off potential opposition. To the extent that these funds can be passed discreetly, I believe we should furnish them, provided we are convinced that the proposed coup is sufficiently well organized to have a good chance of success".
Được chia tiền sáng 1 tháng 11 rồi, thì chúng hành động ngay lúc 1 giờ trưa hôm đó chúng cho bộ hạ tấn công thành Cộng Hòa.
Bằng cớ nhận tiền: Các tướng chủ mưu là một bầy kên kên ăn xác chết, chỉ biết quyền lợi riêng tư, xôi thịt, không hề nghĩ đến Quốc Gia. Muốn nuốt trôi số tiền nầy thì phải tuân hành ý đồ của kẻ chi tiền. Chưa có cái ô nhục nào bằng. Tướng Dương Văn Minh và Tướng Trần Thiện Khiêm cũng nhận mỗi người 500 ngàn $. Đây là một trong những cái biên nhận ô nhục ngày 1 tháng 11 năm 1963. Cái biên nhận nầy rõ nhất.
Đừng nói chúng ta là người VN, nếu chúng ta là người ngoại quốc, đang ở Hoa Kỳ hay ở Pháp lúc đó, mà thấy bọn "Tướng lãnh" nhận tiền hôm nay, mà ngày mai thì thấy hình ảnh 2 nạn nhân bị trói, bị đâm, bị bắn bởi bọn đã nhận tiền, thì họ nghĩ gì ?
CHO NÊN: Tổng Thống Lyndon B. Johnson mới giận dữ mạt sát rằng: "Chúng ta đã mướn bọn côn đồ đáng nguyền rủa để giết họ [TT Diệm và ông NĐN]" !!! Thế thì bọn "côn đồ đáng nguyền rủa " có còn xứng đáng được gọi là Hội Đồng Tướng Lãnh không ? Cho nên cái "Hội Đồng Tướng Lãnh" mới ra thông cáo chính thức là TT Diệm và ông Nhu tự tử chết !!! } Hết trích
Suốt nửa thế kỷ nay những người ganh ghét TT Diệm đều lấy làm khoái chí về cái chết thảm khốc của ba anh em TT Diệm. Họ coi như đó là một sự chứng minh cho những lời kết án vu khống TT Diệm. Những có một đều mà không ai nghĩ đến là cái chết thương tâm của TT Diệm và ông Nhu, và ngay cả ông Ngô Đình Cẩn đúng là những nguyên nhân mọi đau thương trầm kha cho toàn dân và cho chính đất nước VN, mà mọi người đã vô tình hay hữu ý né tránh.
Tại sao tôi gọi là những nguyên nhân? Lòng người gian ác mà không nhận ra thật sao?
Nầy nhé, cái chết đau thương của 2 anh em TT Diệm phải chăng là những lời tiên tri cho hàng chục ngàn người bị chôn sống trong vụ Tết Mậu Thân ở Miền Trung mà nhất là Huế.
Phải chăng cái chết bi thảm của Cụ Diệm cũng là lời tiên tri cho bao chục ngàn sĩ quan phải đi học tập cãi tạo và một số không ít đã ra đi và không bso giờ trở về.
Phải chăng cái chết của TT Diệm cũng là lời tiên đoán cho cái chết dần mòn của Tổ quốc và cái chết của nòi giống con rồng cháu tiên. Như vậy thì có nên nói rằng là “ác giả ác báo” không ?
Với Đức tin CG, chúng tôi tin sắt đá rằng chính cái chết thảm khốc của TT Diệm đã và sẽ là một tình nguyện hy sinh như lời thề của Thủ tường Diệm góp phần lớn lao cho sự tồn vong của Tổ quốc và giống nòi Việt Nam.
Ts. Bs. Nguyễn Thị
Thanh
Nguyên Phụ tá TTR
Y tế Trần Lữ Y, đặt trách Bộ Xã hội/Cứu trợ.
Nguyên GS Sinh Lý
Học Đại Học Moncton, Moncton
NB. Canada
Chủ tịch/Sáng lập
viên
Hội Bảo Trợ Trẻ Em
Nạn Nhân Ấu Dâm
Đã được chỉnh sửa
thêm vào cho rõ.
GS. Trưng Triệu Nguyễn Thị Thanh MD. Ph.D.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire