TÂM TÌNH CA
Tình dân tộc, tình nước non hùng vỉ,
Sẵn thay tình mơ mộng để trường sinh.
Trên chông gai chân dẩm nát bất bình,
Trong đau khổ hiện lên niềm tranh đấu.
Trời đã phú cho tâm can dòng máu,
Thì há không gìn giữ để nung rèn,
Dẩu sắt dày thép chứng cũng tôi mềm,
Luyện thanh kiếm noi gương người thiên cổ.
Dẩu không sức níu về cho quốc tổ*, (chồng là Tôn Thất Đán để giúp VNCH)
Một tài danh, đành phải chịu phôi pha,
Thì đường lên từ đó chỉ còn ta,
Làm điểm tựa vượt qua ngàn gian khổ.
Trên đã có một Niềm Tin cao cả, (là Thiên Chúa)
Bên cạnh lòng còn lời mẹ thân yêu,
Và con thơ thầm giữ bước chân đều.
Tất cả làm vốn thiêng cho cuộc sống.
Vòng trời đất còn chờ ta hoạt động,
Nước mắt đời chưa ráo ở bờ mi,
Thì ta đây hẳn còn làm được điều chi.
Tuy đơn chiếc mà vẩn không hề cô độc.
Lấy đất nước và tình yêu dân tộc,
Làm nguồn thiêng chống chọi với thần đêm,
Hoa lên màu cho mắt ngọc tươi thêm,
Cho ý chí vẩy vùng cùng vủ trụ.
Ta đem mối tình riêng hằng ấp giữ,
Ta đem tình xoa dịu mọi đau thương,
Khi đồng bào còn lây lất nắng sương,
Và dòng đất chưa khai màu đi tới.
Dầu tiếc rẻ cuộc đời đầy hương mới,
Cũng không bằng gói chặt một niềm tin,
Luyện con ta, thành chí sắt tâm hiền,
Để góp sức cùng tương lai sánh chói.
Ánh sao sáng trên trời xanh chiếu rọi,
Thầm nhắc ta chân lý vẩn công minh.
Đêm là đêm của xã hội bất bình, (những ngày đau khổ bị chồng phản bội)
Chờ rạng đông của ngày mai tươi thắm.
Đêm Cochin giờ đây đã mờ ám*, (bị phản bội đau nặng nằm Bịnh viện Cochin
Paris)
Hoa Cochin dầu chẵng ngát hương đêm*,
Người Paris dầu chẵng có con tim*, (về giúp nước bị chồng phản bội tại
Paris)
Thì ta vẩn là bầu
trời bất diệt!
Ta biết rằng bây giờ ta không chết,
Vì máu ta đã hoà
thắm con ta.
Và ngày mai trời
sáng toả Sơn Hà* (Tên 2 con là Lộc Hà, Lộc Sơn)
Soi giòng máu cho trời
Nam bừng sáng.
Viết tâm tình trên
trang giấy trắng,
Bừng lên trong trí
não vạn hào quang,
Nói nên lời tha
thiết giữa không gian.
Xin trao tặng
những con người cơ cực,
Làm kỹ niệm để
chan hoà dòng mực,
Vững niềm tin vào
bước tiến tương lai.
Bs. Thiên Thanh Nguyễn Thi Thanh
Sàigòn 1972
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire